*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay lúc trong lòng Trần Bách Vạn đang nghĩ đến những chuyện này, Dương Bách Xuyên nhào vào vòng chiến, kiếm Đồ Long trong tay thúc giục chân khí, phát ra tiếng kiếm keng keng, một kiếm lập tức chém về phía một gã mặc đồ đen.
“Keng~”
Người mặc đồ đen Ám Kình tầng bảy nâng đao ngăn cản một kiếm của Dương Bách Xuyên, cũng bị một kiếm của Dương Bách Xuyên chém đứt đao võ sĩ của hắn ta, thuận thế bổ một kiếm thẳng từ đầu tới chân của người mặc đồ đen này.
Lại là một kiếm bổ thành hai nửa.
Dương Bách Xuyên cũng bị sức mạnh của mình dọa sợ, không nghĩ tới lúc này anh chỉ dùng chân khí bằng miệng thúc giục kiếm Đồ Long vậy mà có thể phát huy ra uy lực lớn như vậy, chém đứt võ sĩ đao của người mặc đồ đen còn thuận thế chém hắn ta thành hai nửa, không tốn chút sức lực nào.
Những ai trong tay cầm đao võ sĩ, ở trong mắt Dương Bách Xuyên đều là người Đảo Quốc.
Không hề dừng lại, kiếm Đồ Long trong tay anh lần nữa quét ngang, chém tới người mặc đồ đen khác đã bị Độc Cô Vô Tình nhân cơ hội đánh lui, chặn ngang chém thành hai đoạn.
“A~”
Một tiếng kêu thảm thiết cắt qua bầu trời đêm kèm theo giọng nói rất kỳ lạ.
Quả nhiên là người Đảo Quốc, Dương Bách Xuyên nghe ra.
Lúc này Trần Bách Vạn đã bị dọa sợ đến hồn vía đều lên mây, sau khi Dương Bách Xuyên chém chết võ cổ giả thứ hai cấp Ám Kình tầng bảy của Đảo Quốc, anh ta lại dùng một đòn ép lui Độc Cô vô tình, sau đó một mạch chạy trốn.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy Trần Bách Vạn chạy trốn, lúc này lại muốn đuổi theo, đêm nay Trần Bách Vạn là sát thủ đường chủ Đường Khẩu ở Tây Bắc đã xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của anh, tất phải giết anh ta.
Mà đúng lúc này Độc Cô vô tình vẫn luôn cầm cự một hơi thở, thấy được Dương Bách Xuyên liên tiếp chém chết hai người mặc đồ đen Ám Kình tầng bảy, hơn nữa Trần Bách Vạn xoay người bỏ chạy, thần kinh đang căng thẳng của cô cuối cùng cũng thả lỏng.
Hơn nữa trên người mất máu quá nhiều cộng thêm nọc độc trên dao găm của Trần Bách Vạn đâm vào cô đã khuếch tán, đột nhiên cô nghiêng đầu ngã xuống.
Có thể kiên trì lâu như vậy không ngất đi, Độc Cô Vô Tình hoàn toàn dựa vào ý chí không thuộc về mình để chống đỡ.
Lúc này nguy hiểm đã được loại bỏ, cô ngất đi cũng coi như bình thường.
Dương Bách Xuyên muốn đuổi theo Trần Bách Vạn đã chạy trốn hơn mười thước, cũng không ngờ Độc Cô Vô Tình sẽ té xỉu, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng buông tha cho anh ta.
So với đuổi theo Trần Bách Vạn, anh càng để ý đến vết thương của Độc Cô Vô Tình hơn, không thấy bụng cô còn cắm một thanh dao găm sao?