*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô ta là đàn chị, rất nhanh sẽ tốt nghiệp, ở trong trường học có thể ngây thơ, bước vào cái chảo nhuộm lớn của xã hội, ai cũng có thể bị nhiễm hồng. Có thay đổi là chuyện bình thường, đứng từ góc độ nào đó, thật ra từ lúc cô ta tốt nghiệp chúng tôi đã chấm dứt.
Vốn dĩ có cảnh tượng ngày hôm nay, nói trắng ra là do lòng tự trọng của tôi quấy phá. Nhưng vừa rồi tôi đột nhiên bình tĩnh lại, bây giờ tôi và cô ta không còn là người cùng thế giới. Đến tận lúc này là do chấp niệm trong lòng tôi, sau khi hiểu rõ suy nghĩ của mình thì không có việc gì nữa.”
Không phải cùng một thế giới trong lời nói của Dương Bách Xuyên chính là anh là người tu chân.
Nhưng Liễu Linh Linh lại hiểu sai, mắt đẹp trừng to, nói: “Dương Bách Xuyên, bây giờ cậu còn chưa tốt nghiệp, đan Trú Nhan mang đến cho cậu một lượng tài sản phong phú, nhưng con đường về sau vẫn còn rất dài, vòng kinh thương rất lớn, cậu đừng có mà kiêu ngạo bành trướng.”
“Bành trướng cái đầu cậu. Lời nói của tôi không giống với suy nghĩ của cậu, tôi là con nhà nông, cho dù sau này phát đạt cũng sẽ không khinh thường bất cứ ai. Được rồi cũng do tôi không nói rõ, chúng ta hãy dừng chủ đề này lại, kết thúc trang này đi, tôi đưa cậu về nhà?” Bây giờ Dương Bách Xuyên nói chuyện với Liễu Linh Linh rất thoải mái, hai người vừa là bạn cùng lớp vừa là bạn bè, thậm chí ngay cả chính bản thân anh cũng không nói rõ được cảm của mình đối với Liễu Linh Linh.
Advertisement
Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Liễu Linh Linh trừng to mắt, nói: “Hừ ~ Tên khốn kiếp qua cầu rút ván nhà cậu, dùng xong bà đây rồi muốn đuổi đi, cửa sổ cũng không có, bà đây muốn bao hết ngày hôm nay của cậu.”
“A ~” Dương Bách Xuyên nghe cô nói vậy, trong lòng toát mồ hôi, lời này của yêu tinh thần kinh quá mờ ám, cái gì gọi là dùng xong? Cái gì mà bao hết? Tại sao lại nghe giống như đang nói với một tên trai bao vậy hả?
“Cậu muốn làm sao?” Dương Bách Xuyên bất đắc dĩ, nói.
“Hì hì, đã lâu rồi không đi ra ngoài chơi, dẫn tôi đi hóng gió đi, đi chỗ nào cũng được ~” Liễu Linh Linh nói.
Nhìn biểu tình hôm nay không buông tha cho mình của Liễu Linh Linh, Dương Bách Xuyên không nhiều lời, chỉ lo lái xe, dù sao không thể chọc vào vị yêu tinh thần kinh này.
Hai người không có mục tiêu, lái xe đi thẳng, Dương Bách Xuyên cũng muốn chạy vài vòng với con xe mới.
Không biết từ lúc nào đã ra khỏi cao tốc, nhìn thấy bảng hướng dẫn trên đường đang chỉ hướng về phía Nam Thiểm Tây, cao tốc này xuyên qua Tần Lĩnh.
Dương Bách Xuyên quyết định đi thẳng tiếp, sau khi lên cao tốc được một giờ, phía trước xuất hiện một khu phục vụ núi Phượng Hoàng, nhìn qua phong cảnh không tồi, nói với Liễu Linh Linh: “Nếu không thì đi núi Phượng Hoàng ngắm cảnh?”
“Cũng được, dù sao cũng là cậu lái xe, cậu quyết định địa điểm đi. Hôm nay bà đây muốn đi ra ngoài giải buồn, ha ha!” Liễu Linh Linh cười hì hì, nói.
Mặc dù cô đang cười, nhưng Dương Bách Xuyên lại cảm nhận được một sự u buồn từ trên người Liễu Linh Linh. Nhưng anh không hỏi nhiều, tâm sự của con gái, nếu người đó muốn nói cho bạn, bạn không hỏi cũng sẽ nói ra. Nếu cương quyết muốn hỏi, người ta càng không nói, nếu nói cũng chưa chắc là lời nói thật.
Đi vào khu phục vụ, từ đường nhỏ quẹo thẳng vào núi Phượng Hoàng. Nửa giờ sau, một đống biệt thự xuất hiện trong tầm mắt của hai người, nhìn từ xa giống như một vết đánh dấu của phượng hoàng, bên trên ghi khách sạn nghỉ phép núi Phượng Hoàng.
Đỗ xe, đứng ở quảng trường nhỏ trước khách sạn, nhìn núi lớn tươi tốt xanh um bốn phía, Liễu Linh Linh nói: “Nơi này quá đẹp, Dương Bách Xuyên đi leo núi với tôi đi.”
Nói xong tự mình đi lên trước.
Dương Bách Xuyên lắc đầu đi theo, nếu