*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này Đường Song Song nhỏ giọng nói: “Anh Dương, giá của căn biệt thự này so với các biệt thự khác vô cùng thấp, thậm chí là lỗ vốn, chỉ một trăm triệu hai ngàn vạn. Thậm chí cố chủ còn nói chỉ cần có thể bán ra, có thể thương lượng giá, tiền thuê cho công ty cũng rất cao.
Nói thật nếu anh mua nó, chỉ cần trích phần trăm tôi có thể lấy hơn trăm vạn. Đối với người nông thôn như tôi, số tiền này sẽ làm thay đổi cuộc đời tôi, nếu là căn biệt thự bình thường, giá thị trường phải hơn ba trăm triệu.
Nhưng… Nhưng… Đây là biệt thự có ma, không ai dám mua, nếu một mình anh ở, tôi không khuyến khích anh mua căn biệt thự này.”
“Có ma?” Dương Bách Xuyên không những không sợ, ngược lại còn nổi lên sự tò mò. Ở trong truyền thừa của sư phụ, từng xuất hiện ma quỷ, thật ra chính là linh hồn. Đối với người tu chân chính là nguyên thần, không có gì kỳ lạ cả, anh thật sự không sợ, nếu trên đời này thực sự có ma, anh cũng muốn chứng kiến một lần.
“Đúng vậy, tôi nghe đồng nghiệp nói, lúc tu sửa căn biệt thự kia từng đào phải quan tài cổ, nhưng sau đó chủ đầu tư đã mời pháp sư về làm pháp sự, sau đó tiếp tục tu sửa không để ý đến nữa.
Kết quả sau khi biệt thự tu sửa xong thì bắt đầu có ma, nói là có người đang hát, có tiếng khóc của phụ nữ tiếng trẻ con cười đùa, dù sao rất dọa người. Chủ nhân đầu tiên đi vào căn biệt thự đó ở đã đi vào viện tâm thần, bây giờ vợ của ông ta làm chủ muốn nhanh chóng bán đi, nhưng 5 năm qua không ai dám nhận căn biệt thự này.” Đường Song Song thần bí nói.
Dương Bách Xuyên cười ha ha, nói: “Cô Đường, dẫn tôi đi xem căn biệt thự này đi, thuận tiện hẹn luôn cố chủ, cho công ty các người bàn bạc với cố chủ. Nếu sau khi xem xong, tôi thấy không có vấn đề, hy vọng trong hôm nay có thể làm xong thủ tục sang tên, tôi sẽ giao dịch trả ngay.”
Đường Song Song hóa đá, ngẩn người, khi lấy lại phản ứng còn lo lắng thay cho Dương Bách Xuyên, khuyên anh vài câu. Nhưng Dương Bách Xuyên khăng khăng muốn xem nhà, cô cũng chỉ có thể tôn trọng ý kiến khách hàng.
m thanh nói chuyện của Dương Bách Xuyên rất to, sau khi nghe thấy Dương Bách Xuyên nói sẽ giao dịch trả ngay, trong lòng của Trương Thiền Thiền chấn động. Dưới cái nhìn của cô ta, khách hàng này không giống nói đùa, đã yêu cầu đi xem phòng luôn.
Đi qua ngó thì thấy chính là căn biệt thự đứng đầu danh sách của công ty, Trương Thiền Thiền động tâm, biết hôm nay cô ta nhìn lầm, Dương Bách Xuyên không phải kẻ nghèo hèn, chính là Thần Tài.
Nhưng đối với nhân viên lão luyện như cô ta, muốn chen vào chia một phần lãi không phải chuyện khó. Đường Song Song là tay mơ mới nhận chức. Cho dù Đường Song Song làm chủ bán biệt thự, cô ta chỉ cần đi theo cũng có thể được chia tiền lãi, nghĩ lại số phần trăm trích ra hơn trăm vạn khi bán căn biệt thự này, hai mắt của Trương Thiền Thiền sáng rực.
Vội vàng nở nụ cười bưng lên hai cốc cà phê, đi đến bên cạnh Dương Bách Xuyên và Độc Cô Vô Tình nói: “Song Song, nhanh đi tìm giám đốc đến đây, hẹn cố chủ cho anh Dương, để tôi tiếp đãi hai vị này cho.”
Đường Song Song sao có thể không nhìn ra Trương Thiền Thiền muốn chia lãi, bắt nạt người mới như cô. Mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng lại không dám nói ra.
Nhưng không nghĩ tới, lúc này Dương Bách Xuyên lại lạnh nhạt nói với Trương Thiền Thiền một câu, làm cho Đường Song Song cực kỳ hả giận.
“Cô là ai? Đứng sang một bên đi, hôm nay tôi mua nhà đều do cô Đường phụ trách, người làm tạp vụ khác thì đừng xen lẫn vào.”
Làm sao Dương Bách Xuyên có thể không nhìn ra ý đồ của Trương Thiền Thiền? Lúc trước CMN còn không thèm để ý đến anh, bây giờ nghe thấy anh muốn mua nhà liền dán vào? CMN còn bắt nạt đồng nghiệp mới, thực sự rất phiền chán loại phụ nữ này.
Vì vậy Dương Bách Xuyên không hề cho Trương Thiền Thiền chút mặt mũi nào cả.