Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 347:




Nhưng khi nhân viên bán hàng hỏi cần loại kích thước cỡ nào, Dương Bách Xuyên lại há hốc mồm, anh biết của Ninh Kha rất dễ đoán, nhưng cụ thể là kích thước bao nhiêu thì anh không rõ, dứt khoát làm đại gia nói với nhân viên bán hàng: “Cô lấy mấy bộ số lớn cho tôi đi.”  
Nhân viên bán hàng sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì trong lòng mừng rỡ vì gặp phải đại gia ngu ngốc, mấy bộ ư?  
Ha ha, hai bộ cũng là mấy bộ, chín bộ cũng là mấy bộ!  
Chỉ trong chớp mắt, nhân viên bán hàng nhét vào trong tay Dương Bách Xuyên cả chín bộ, cười híp mắt nói: “Thưa ngài, tôi đã đóng gói cho ngài mấy bộ cỡ vừa, lớn và cực lớn, mời ngài đến quầy thu ngân tính tiền.”  
Bản thân Dương Bách Xuyên đối với chuyện một người đàn ông như mình lại đi vào cửa hàng quần áo nữ mua đồ lót rất mất tự nhiên, cho nên mấy bộ mà nhân viên bán hàng đưa anh cũng không hỏi nhiều mà cầm lấy rồi đến quầy thu ngân tính tiền.  
Anh chàng tốt bụng vừa tính tiền chín bộ đồ lót thật sự mất mười một vạn, đây đã là giảm giá rồi.  
Hơn mười vạn đối với Dương Bách Xuyên hiện tại cũng không nhiều, trước kia ở trường học, anh cũng từng nghe đồ lót của phụ nữ rất đắt, nên cũng không thèm để ý, sau khi quẹt thẻ lại chạy ra ngoài như chạy trốn.  
Cuối cùng lại mua cho Ninh Kha ba bộ quần áo, tiêu xài hết chín vạn, cuối cùng cũng mua đủ từ trong ra ngoài rồi.  
Ra khỏi trung tâm mua sắm, anh đi đến siêu thị mua một ít thức ăn, chuẩn bị về nhà nấu cơm, tính toán thời gian hôm nay đúng vào cuối tuần nên anh cũng không cần lo lắng có nên đi làm hay không.  
Sau khi về đến nhà, vừa mở cửa ra, anh phát hiện Ninh Kha đang mặc một bộ đồ thun của mình, tóc ướt sũng thoạt nhìn hình như vừa mới tắm xong, trong ngực còn ôm con chồn và Hầu Đậu Đậu ngồi trên sô pha xem TV.  
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Dương Bách Xuyên có chút xấu hổ nói: “Sao em không ngủ thêm một lát đi?”  
Sắc mặt Ninh Kha đỏ lên, sau đó căng mặt lạnh lùng nói: “Tôi cũng không phải heo ~ mười giờ còn ngủ.”  
Nghe được giọng nói Ninh Kha lạnh như băng, trong lòng Dương Bách Xuyên rất khổ sở, anh sợ Ninh Khố sẽ tính sổ anh sau khi tỉnh lại, bây giờ thoạt nhìn tình huống hiện tại quả nhiên không ổn rồi~  
Ngay sau đó, Ninh Kha lại nói, thế nhưng vừa mở miệng suýt chút nữa đã làm cho Dương Bách Xuyên ngã xuống.  
Chỉ nghe giọng điệu của cô ta tràn ngập khí lạnh nói: “Dương Bách Xuyên, anh biết c**ng bức một cảnh sát hình sự có tội danh lớn cỡ nào không?”  
Mặt Dương Bách Xuyên sạm lại xấu hổ, trong lòng cũng sợ hãi, nhưng anh biết lúc này không thể đấu võ mồm với Ninh Kha, chỉ có thể nhỏ nhẹ với cô ta.  
Anh đi đến bên cạnh Ninh Kha cười ha ha nói: “À, tôi có đến trung tâm thương mại mua quần áo cho cô, cũng không biết cái nào phù hợp nên mua hẳn mấy bộ, anh đi thử xem, để tôi nấu cơm cho cô.”  
Ninh Kha vốn còn muốn mắng Dương Bách Xuyên, thế nhưng nhìn thấy túi lớn túi nhỏ trong tay anh, thì ra là đi ra ngoài mua quần áo cho cô ta, trước đó, sau khi thức dậy, cô ta lại phát hiện Dương Bách Xuyên không có ở đây, còn tưởng rằng tên khốn khiếp này sợ tội nên bỏ trốn, cô ta trách lầm anh rồi.  
Nghĩ tới đây, tức giận trong lòng thoáng tiêu tan một chút, hiện tại đúng là cô ta rất cần quần áo, nghĩ tới đêm qua tên khốn khiếp này thô bạo xé rách tất cả quần áo của cô ta, Ninh Kha tức giận đồng thời cũng không khỏi đỏ bừng mặt.  
Lần đầu tiên của cô ta đã không còn nữa rồi, đã bị tên Dương Bách Xuyên khốn khiếp này cướp đi trong lúc mơ màng, điều này khiến trong lòng cô ta rất khó chịu, nếu như giờ khắc này có súng lục ở đây cô ta nhất định sẽ bắn chết tên khốn khiếp này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.