Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 322:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ninh Kha nghĩ đến ngày hôm đó Dương Bách Xuyên chữa trị vết thương do trúng đạn cho mình, hình như giữa chừng mình hôn mê, lẽ nào tên khốn này đã chụp ảnh trong lúc mình hôn mê?  
Ninh Kha giận đến nỗi răng run lập cập, nhưng... cuối cùng cô ta vẫn nhẫn nhịn, bởi vì sợ Dương Bách Xuyên thật sự có ảnh của mình. Nhớ lại chuyện hôm đó, Ninh Kha vừa ngượng vừa giận, sắc mặt đỏ bừng.  
Dương Lâm ở bên cạnh thấy cô nàng hoa khôi đồn cảnh sát Cố Đô khó chơi bị Dương Bách Xuyên quát vài tiếng liền ngoan như mèo, anh ta cực kỳ sung sướng!  
Anh ta nhìn Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt "người anh em, cậu thật trâu bò", sau đó tiếp tục nói: "Nhưng tôi đã tra được một cặp siêu trộm giới võ cổ lẻn vào Cố Đô, có lẽ vẫn chưa rời đi."  
"Ý cậu là một cặp siêu trộm võ cổ giả ư?" Dương Bách Xuyên hỏi.  
Dương Lâm gật đầu: "Đúng vậy. Nếu nói ai có thể lấy trộm tranh cổ thì tôi cảm thấy đối tượng có khả năng nhất là cặp siêu trộm này. Nghe nói đó là một đôi tình nhân, hơn nữa còn là Hoa kiều về nước từ năm năm trước! Tuyên ngôn của bọn họ là trên thế giới này không có thứ gì bọn họ không trộm được."  
Hai mắt Dương Bách Xuyên chợt sáng ngời: "Cậu nói kỹ đi!"
Dương Lâm nói giới võ cổ xuất hiện một cặp siêu trộm là tình nhân, lại còn là Hoa kiều. Chuyện này thú vị rồi đây!  
Nếu là Hoa kiều về nước thì đa số đều được hưởng nền giáo dục cao cấp, am hiểu công nghệ cao cũng không có gì lạ, hơn nữa bọn họ còn là võ cổ giả. Hai người hợp tác hành động, rất gần với suy đoán của anh và Ninh Kha lúc trước.  
Nếu như thật sự có người có thể mở két bảo hiểm với sáu lớp phòng ngự, thần không biết quỷ không hay lấy cắp tranh cổ, thì khả năng cao chính là cặp siêu trộm này.  
Hơn nữa bọn họ còn đến Cố Đô vào thời điểm nhạy cảm này, vậy thì quá khả nghi.  
Dương Lâm sắp xếp lại câu từ rồi nói: "Nam họ Đường, nữ họ Cổ, không ai biết tên cụ thể, giới võ cổ gọi là siêu trộm Đường Cổ.  
Bọn họ nổi tiếng vì đã đánh cắp một cây nhân sâm nghìn năm của nhà Mộ Dung ở Vân Quý. Hồi đó gia tộc Mộ Dung ở Vân Quý không hề thua kém thế lực của bốn thế gia võ cổ lớn nhất Yên Kinh. Nghe nói siêu trộm Đường Cổ trực tiếp đột nhập vào nhà thờ tổ của gia tộc Mộ Dung để đánh cắp nhân sâm.  
Có thể trộm đồ từ nhà thờ tổ của gia tộc Mộ Dung cũng đủ để chứng minh thực lực của bọn họ. Vả lại năm năm qua, bọn họ vẫn nhởn nhơ trước sự truy bắt của gia tộc Mộ Dung. Điều quan trọng hơn cả là từ trước tới giờ chưa từng có ai nhìn thấy ngoại hình của bọn họ.  
Tôi điều tra được tin tức bọn họ ở Cố Đô từ giới võ cổ, cũng không biết tin này có chính xác hay không, nhưng người cung cấp thông tin cho tôi là cò mồi giới võ cổ, thông tin của gã chắc chắn đến tám chín mươi phần trăm. Còn nữa, rất có thể là siêu trộm Đường Cổ đang ở khách sạn Cố Đô."  
Chờ Dương Lâm nói xong, Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: "Tin này có đáng tin không?"  
"Thiên hạ lắm người tài, cũng không có bức tường nào không lọt gió, tôi tin rằng cho dù siêu trộm Đường Cổ lẩn trốn kỹ đến mấy cũng có lúc lộ sơ hở. Người cung cấp tin tức này cho tôi không phải người thường. Tuy chỉ là một tin tức chung chung, nhưng tôi tin rằng không có lửa thì sao có khói.  
Vấn đề trước mắt là chưa từng có ai nhìn thấy diện mạo của siêu trộm Đường Cổ, cho dù biết bọn họ ở khách sạn Cố Đô cũng rất khó tìm. Có điều tôi đã sai người đi điều tra, có gì đáng nghi sẽ báo cáo ngay."  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.