Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 310:




Anh và Ninh Kha cũng xem xét bên trong, không có phát hiện giá trị nào.  
Một lát sau, chồn Hương Hương kêu lên chi chi, theo sát là tiếng của Hầu Đậu Đậu.  
Dương Bách Xuyên đi qua, chỉ thấy chồn Hương Hương phát hiện một sợi tóc rất dài, nhìn qua giống tóc con gái. Mà Hầu Đậu Đậu lại tìm thấy một sợi tóc ngắn, khá cứng, giống tóc con trai.  
Dương Bách Xuyên hơi thất vọng, chỉ là hai sợi tóc, cảnh sát và người của công ty cũng đã vào đây, biết là tóc ai?  
Nhìn một hồi, không có manh mối, anh liền dẫn Hầu Đậu Đậu và chồn Hương Hương ra ngoài, vẫn nên đợi tin tức của Dương Lâm, bên này thật sự chẳng tìm ra được manh mối gì.  
Trước khi đi, Ninh Kha xoắn xuýt trong lòng cả buổi, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Dương Bách Xuyên, tối nay anh có rảnh không? Tôi mời anh một bữa, cảm ơn anh lần trước đã cứu mạng tôi.”  
Dương Bách Xuyên cười nói, người đẹp hẹn ăn cơm, tất nhiên là rảnh rồi: “Có, chọn thời gian đi, lát nữa tôi tới tìm cô.”  
“Vậy tám giờ tối nhé, nhà hàng Pháp, tôi sẽ nhắn tin cho anh.” Ninh Kha đỏ mặt nói.  
“Được, tối gặp.”  
“Tối gặp.”  
…  
Rời khỏi tầng ba, Dương Bách Xuyên đến công ty, vào văn phòng tiếp tục xem xét sản nghiệp của công ty.  
Bây giờ anh đang chuẩn bị trợ giúp Triệu Nam phát triển công ty đấu giá này. Nếu như thật sự không tìm lại được tranh cổ, anh liền làm lớn, để người nhà họ Triệu lau mắt mà nhìn, thắng lại một bàn thua trông thấy.  
Chiêu lớn này là Dương Bách Xuyên chuẩn bị lấy cách luyện chế đan Bồi Nguyên mà Tư Không Nguyên lưu lại ra.  
Anh tin tưởng một khi đan Bồi Nguyên Đan ra mắt sẽ nhấc lên một trận sóng gió lớn trong giới cổ võ, so sánh với tranh cổ triều Đường thì đan Bồi Nguyên có giá trị với cổ võ giả hơn nhiều, tranh cổ cùng lắm chỉ là một tác phẩm nghệ thuật mà thôi.  
Thế nhưng đan Bồi Nguyên Đan lại có thể giúp cổ võ giả thăng cấp.  
Nhà họ Triệu là thế gia cổ võ, tất nhiên có thể hiểu rõ giá trị trong đó.  
Anh có thể giúp đỡ Triệu Nam ứng phó qua cửa ải này.  
Chẳng qua một khi đan Bồi Nguyên Đan xuất hiện, chắc chắn Dương Bách Xuyên sẽ bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, tuy nhiên anh không hối hận.  
Đương nhiên, đây là dự tính xấu nhất, thời gian vẫn còn lại bảy ngày, chưa chắc không thể tìm lại tranh cổ.  
Nghĩ vậy, Dương Bách Xuyên đi tới văn phòng của Triệu Nam, gõ cửa, nghe thấy cô ấy mời vào.  
Đẩy cửa ra, lúc Dương Bách Xuyên bước vào không ngờ trong văn phòng của Triệu Nam lại có một người thanh niên đang ngồi.  
Trong nháy mắt kia, ánh mắt người thanh niên sắc bén như đao, nhìn chằm chằm anh.
Dương Bách Xuyên bị thanh niên kia nhìn chằm chằm vô cùng không thoải mái, anh xác định không biết đối phương, dùng linh thức quét qua thì phát hiện thanh niên này là võ giả Ám Kình tầng bốn, xem như cổ võ giả khá mạnh. Hơn nữa nhìn tướng mạo thì người này cũng không lớn lắm, chắc tầm hai mươi sáu hai mươi bảy, tuổi này mà có thể đạt tới Ám Kình tầng bốn cũng xem như là thiên tài rồi.  
Anh liếc sang Triệu Nam, ý hỏi thăm.  
Lúc này, trên mặt Triệu Nam đầy tức giận, nói với thanh niên: "Anh họ, anh ấy chính là bạn trai của em, Dương Bách Xuyên."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.