*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nội dung phía sau bộc lộ những ảo tưởng về Dương Bách Xuyên. Anh là nam thần trong lòng cô, cô không biết khi nào có thể ăn cơm cùng anh, nếu được ăn cơm cùng anh thì cô sẽ rất vui...
Được rồi, sau khi tên họ Dương nào đó đọc hết nội dung Bộ Thanh Mai viết, nét mặt không chỉ ngượng ngùng thôi đâu. Hình như đây là lần đầu tiên có cô gái coi anh là nam thần đó!
Dương Bách Xuyên vốn định dọa cô giật mình, nhưng nể tình chữ nam thần này, anh sẽ không dọa cô nữa.
Lúc này, Hầu Đậu Đậu đã mất hết kiên nhẫn, lén lút di chuyển từ bên cạnh Dương Bách Xuyên đến bên cạnh Bộ Thanh Mai, sau đó chui xuống gầm bàn, duỗi móng vuốt đầy lông chạm vào Bộ Thanh Mai...
Dương Bách Xuyên không phát hiện ra hành động của Hầu Đậu Đậu, bởi vì anh còn đang nhìn trộm Bộ Thanh Mai viết nhật ký.
Bộ Thanh Mai đang chăm chú viết nhật ký bỗng nhiên hét to: "Á!"
Tiếng hét xuyên thủng màng nhĩ, làm Dương Bách Xuyên ở phía sau giật mình.
Sau đó Bộ Thanh Mai đứng bật dậy như bị điện giật, đầu và vào mặt Dương Bách Xuyên đang nhìn lén cô viết nhật ký.
"Đệt!"
Dương Bách Xuyên bị đầu Bộ Thanh Mai đập vào sống mũi, nước mắt tuôn rơi. Sự cố bất chợt xảy ra, anh không biết cô nàng này nổi điên cái gì mà lại hét ầm lên rồi đứng bật dậy, sau đó đụng vào mặt anh.
Nước mắt nước mũi chảy ra một cách mất kiểm soát, anh bị Bộ Thanh Mai đụng lùi ba bước mới dừng lại.
Người sợ hãi hơn là cô bé Bộ Thanh Mai kia kìa. Cô cảm thấy đùi bị cái gì đó chạm vào, bèn đứng phắt dậy, sau đó lại đụng vào thứ gì đó khiến đầu đau đớn.
Cô ngoảnh đầu lại mới phát hiện thấy Dương Bách Xuyên đang che mũi đứng sau lưng mình.
Mà dưới gầm bàn xuất hiện một con khỉ lông lá từ lúc nào chẳng hay!
Dương Bách Xuyên và Bộ Thanh Mai trợn mắt nhìn nhau vài giây.
Sau đó Bộ Thanh Mai mới tỉnh táo lại, vội vàng chào hỏi: "Chủ... chủ tịch!"
Sau khi nhìn thấy dưới gầm bàn là một con khỉ, cô không sợ nữa, thậm chí còn tranh thủ cất nhật ký trên bàn đi. Có phải Chủ tịch đã đọc nhật ký của cô rồi không?
Nếu anh đã đọc được thì ngượng chết mất thôi!
Bộ Thanh Mai vô cùng hoảng loạn, cũng rất lúng túng. Dù sao thì vừa rồi cô cũng va phải đầu của vị Chủ tịch trẻ tuổi đẹp trai.
Sau khi cất nhật ký xong, Bộ Thanh Mai đỏ mặt, vội vàng nói với Dương Bách Xuyên: "Chủ tịch có sao không? Tôi... tôi không biết ngài ở đằng sau..."
"Không sao, không sao!" Thật ra Dương Bách Xuyên còn lúng túng hơn Bộ Thanh Mai. Anh đọc trộm nhật ký của người ta, bị người ta đụng đầu đúng là đáng đời.
Hơn nữa, nhìn Hầu Đậu Đậu dưới gầm bàn làm việc của Bộ Thanh Mai, Dương Bách Xuyên cảm thấy mất hết thể diện.
Anh thầm gào thét trong lòng: "Đúng là nghiệp chướng, sao mình lại nuôi một con khỉ vô liêm sỉ thế kia chứ? Mẹ nó, mất mặt quá chừng!"
Hầu Đậu Đậu chui xuống gầm bàn làm gì?
Dương Bách Xuyên chẳng cần nghĩ cũng biết.