*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bây giờ con chỉ mặc một bộ trang phục quý giá của người tu chân đã khuất mà lại băn khoăn như vậy? Con đường tu chân dài đằng đẵng, con không sống lâu được đâu. Hãy nhớ rằng mai này chỉ cần không trái nguyên tắc thì đừng mềm lòng với kẻ địch, kẻ nên giết thì phải giết, có thể diệt cả nhà thì cứ diệt cả nhà, nếu không con sẽ trở thành hòn đá kê chân của kẻ khác.
Sau này con sẽ từ từ hiểu được điều này. Có lấy món linh khí hạ phẩm này không là do con quyết định, vi sư chỉ nói đến đây thôi."
Nghe sư phụ bộc bạch, Dương Bách Xuyên vẫn không dao động, nhưng anh biết là ông không nói sai, hơn nữa cũng là vì tốt cho anh.
Dương Bách Xuyên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định nghe theo sư phụ, lấy bộ trang phục linh khí hạ phẩm này của Tư Không Nguyên.
Sau khi chôn cất và tế bái Tư Không Nguyên, Dương Bách Xuyên ép ra một giọt tinh huyết nhỏ lên bộ trang phục linh khí hạ phẩm, sau đó sử dụng Chân Nguyên Ly Hỏa bắt đầu luyện hóa.
Hơn mười phút sau, đầu anh vang ong ong.
Tiếp đó, trên quần áo tỏa ra quầng sáng màu vàng nhạt, mà anh cũng nhận được thông tin về linh khí hạ phẩm này.
Tử Kim Tàm Ti Y, linh khí hạ phẩm, có thể đỡ được tối đa một đòn của người tu chân cấp bậc Luyện Khí kỳ đại viên mãn. Bình thường chống nước chống lửa, không mục không nát, được luyện chế từ tơ tằm nghìn năm, có thể biến lớn hóa nhỏ tùy thích.
Sau khi luyện hóa xong, Dương Bách Xuyên mặc Tử Kim Tàm Ti Y lên người, coi nó là áo chống đạn. Đồ hơi rộng, nhưng anh thầm nghĩ trong đầu, trang phục lập tức co nhỏ lại dán sát vào người, vô cùng vừa vặn.
Lúc này anh đã biết là mình gặp may, Tử Kim Tàm Ti Y đúng là bộ đồ quý hiếm.
Sau đó, anh bắt đầu thu cất rượu Khỉ. Dương Bách Xuyên đến hồ rượu Khỉ nhìn con chồn tham ăn đã uống căng bụng, say xỉu ở bờ hồ.
Anh cười khổ, thầm niệm "thu" với con chồn, thu nó vào trong không gian bình Càn Khôn.
Dương Bách Xuyên lấy hai cái thùng to từ trong bình Càn Khôn ra. Đây là đồ dùng sinh hoạt anh chuẩn bị để vào núi lấy nước, hai cái thùng 25kg, vừa hay hôm nay cần dùng.
Anh nhìn rượu Khỉ trong hồ, bắt đầu múc vào thùng.
Sau khi đựng đầy hai thùng, hồ rượu Khỉ chỉ còn lại một phần ba. Thoạt trông một hồ rất nhiều, nhưng thật ra lượng rượu không nhiều lắm, hơn nữa trong đó chất đầy các loại quả, có rất ít rượu Khỉ.
Dương Bách Xuyên không có đồ đựng, mà anh cũng không định lấy hết rượu, việc gì cũng nên chừa lại một chút thì hơn. Tốt xấu gì cũng phải để lại một ít cho bầy khỉ thì chúng mới tiếp tục ủ rượu. Nếu anh lấy hết, có trời mới biết đàn khỉ có ủ rượu nữa không.
Vì vậy Dương Bách Xuyên để lại một phần ba, thầm nghĩ sau này lại đến lấy.
Nhân cơ hội này anh cũng nằm nhoài trên bờ hồ uống một bữa đã đời, khoang miệng nồng nặc mùi rượu. Nhất thời anh hơi chóng mặt, đây là chuyện hiếm thấy.