Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 27: Mời Cậu Đi Mát Xa Thư Giãn





Dương Bách Xuyên đi xuống lầu, tài xế từ xa đi tới và hỏi: “Xin hỏi cậu là Dương Bách Xuyên, cậu Dương đúng không?”
“Là tôi, xin chào!” Dương Bách Xuyên gật đầu, không hề cảm thấy kỳ lạ khi đối phương nhận ra mình, nếu là do Liễu Linh Linh sắp xếp, vậy chắc chắn sẽ biết anh.
“Cậu Dương, là cô chủ Liễu Linh Linh nhà tôi sắp xếp cho tôi đến đón cậu.” Người tài xế là một thanh niên khoảng 27 28 tuổi, nói chuyện rất kiêng dè.
“Cám ơn, chúng ta đi thôi.”
Ngồi lên xe, tài xế đi thẳng đến khu phát triển, đi vào khu này, từng dãy nhà cao tầng mới tinh san sát nhau, nơi này là thành phố Cố Đô, mấy năm gần đây chủ yếu muốn xây dựng thành khu mới, cách trung tâm thành phố chưa đến nửa giờ đi xe.
Rất nhiều cơ quan chính phủ đều tọa lạc ở đây.
Mà khu phát triển mới cũng là nơi có giá đắt nhất và tốt nhất của toàn bộ Cố Đô, tiến vào khu phát triển đi về phía đông chính là phố biệt thự tốt nhất trong môi trường thành phố Cố Đô, nơi đây hội tụ đủ loại kiến trúc biệt thự.
Có thể nói nơi đây là nơi tụ tập toàn bộ gia đình giàu có của Cố Đô, Dương Bách Xuyên cũng chỉ nghe qua chứ chưa từng tới nơi này.
Ngồi trên xe nhìn từng tòa biệt thự chạy như bay qua, trong lòng anh âm thầm suy nghĩ về gia thế của Liễu Linh Linh, có thể ở vào nơi tập trung những gia đình giàu có nhất Cố Đô này chắc chắn không đơn giản.
Vài phút sau xe dừng trước cửa một căn biệt thự to lớn, Dương Bách Xuyên nhìn vào trước cửa biệt thự vẫn là một sân vườn nhỏ chuyên dùng để đậu xe, có hơn mười chiếc xe các loại đang đậu ở đây, trong đó chỉ riêng xe thể thao đã có năm sáu chiếc.
“Cậu Dương, chúng ta đến rồi~”
“Được rồi ~”
Dương Bách Xuyên mở cửa xuống xe, anh quan sát ngoài cửa một chút, có bảy tám thanh niên nam nữ, thoạt nhìn cũng trạc tuổi mình, Liễu Linh Linh rõ ràng cũng ở trong đám người đó.
Dương Bách Xuyên vừa xuống xe, Liễu Linh Linh lập tức cười tươi đi tới, ở bên cạnh cô có thêm hai người quen cũ, Lâm Hoan và Tiền Tiểu Bối.
Ở trong mắt Dương Bách Xuyên, tối nay các cô ăn mặc quả thực rất lộng lẫy xinh đẹp, từng người từng người đi qua, liếc mắt nhìn lại tất cả đều như một siêu mẫu chân dài lướt qua.
Váy ngắn vớ đen đều có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu.
Vì là chủ nhà, Liễu Linh Linh vừa đi tới, mấy người khác bên cạnh cô đều dời ánh mắt sang đây.
Dương Bách Xuyên rõ ràng cảm giác được, có vài ánh mắt không mấy thiện cảm rơi vào trên người anh, nhìn khuôn mặt Liễu Linh Linh tươi cười đi tới phía mình, Dương Bách Xuyên đột nhiên cảm giác hình như có cái gì không đúng lắm, trong lòng âm thầm cầu nguyện: “Đêm nay chỉ mong con yêu tinh thần kinh này đừng làm bất cứ điều gì sai trái.”
Có đôi khi trong lòng cố tình nghĩ cái gì thì cái đó sẽ đến.

Trong lòng vừa mới nghĩ xong, Liễu Linh Linh đã đi tới, dùng giọng điệu ngọt ngào chết người nói: “Honey, sao giờ anh mới đến chứ, người ta đã chờ anh lâu lắm rồi đó.”
Trong lúc nói chuyện, lúc Dương Bách Xuyên kinh ngạc không phản ứng kịp, rất tự nhiên đã bị cô khoác tay, thản nhiên là bộ dáng ngọt ngào của tình nhân.
Honey?
Trong lòng Dương Bách Xuyên hơi hồi hộp, quả nhiên Liễu Linh Linh sẽ không cho anh một chút không gian yên tĩnh, luôn luôn trêu chọc gây rắc rối cho anh.
Giờ khắc này, trong lòng Dương Bách Xuyên đã đoán được sơ qua tình huống, cái tên yêu tinh thần kinh Liễu Linh Linh này muốn làm gì đây.
Ba chữ bia đỡ đạn trong nháy mắt xuất hiện trong đầu Dương Bách Xuyên.
Nhưng lúc này ánh mắt rất nhiều người đều tập trung ở trên người cô, anh cũng không thể làm ra chuyện gì tổn hại đến mặt mũi của Liễu Linh Linh, trên mặt lộ ra ý cười, nhếch miệng, cắn răng thấp giọng hỏi Liễu Linh Linh: “Cô cả Liễu, mẹ nó, cậu muốn làm gì đây?”
Liễu Linh Linh cũng mang theo ý cười nhỏ giọng nói: “Giúp tôi đi, tôi sẽ cho cậu mượn cả đêm, vốn dĩ tôi định mời Lâm Hoan, Tiểu Bối và một số người với cậu đến nhà ăn cơm bình thường để cảm ơn cậu đã chữa khỏi cho mụn trên mặt tôi.
Mẹ nó, ai ngờ mấy tên quỷ đáng ghét này nghe tin mà đến, trong đó có một người cứ luôn quấn lấy tôi, nhưng bà đây không ưa cậu ta chút nào.
Cầu xin cậu, cứu viện như chữa cháy, đợi chuyện này qua rồi, bà đây sẽ mời cậu đi mát xa thư giãn.”
“Phụt~”
Dương Bách Xuyên nghe Liễu Linh Linh nói chuyện, cuối cùng vẫn không nhịn được.
Yêu tinh thần kinh này chắc chắn là người của thế giới thứ hai xuyên không tới đây, nói chuyện luôn có thể dẫn đến chết người.
Cái gì mà: Cho cậu mượn cả đêm?
Cái gì mà: Sau khi xong việc, mời cậu mát xa thư giãn?
Những từ này từ trong miệng nam sinh nói ra, Dương Bách Xuyên sẽ không thấy kỳ lạ chút nào, nhưng từ trong miệng hoa khôi Liễu Linh Linh này nói ra, quả thực chính là trời nắng cũng có sấm sét nha.
Sấm sét thì kệ sấm sét, nhưng nhìn bộ dáng của cô đích thật là rất khó sợ bị người khác bám lấy, mở miệng ra đã cầu xin, yêu tinh thần kinh này còn khoác tay lên tay anh, Dương Bách Xuyên còn có thể làm gì được đây?

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Cảnh tượng thân mật như thế, đã kéo xuống một vạn điểm thù hận rồi, không giúp một tay thì đều có lỗi với hai bên.
Trong lòng tức giận đến nỗi muốn chửi thể, Dương Bách Xuyên hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Linh Linh, cắn răng nói: “Nhớ kỹ cậu nợ tôi một lần, với lại đừng quên lời hứa mời tôi đi mát xa thư giãn, lần sau không có chuyện này nữa đâu.”
“Cái gì? Dương Bách Xuyên, mẹ nó, cậu thật sự muốn đi mát xa thư giãn sao?” Giọng nói của Liễu Linh Linh nâng cao vài phần, thuận tay nhéo cánh tay Dương Bách Xuyên một cái.
“Ối ~ a ~ cậu nhéo tôi làm gì?” Dương Bách Xuyên đau đến hít một ngụm khí lạnh.
“Cậu nói xem?” Liễu Linh Linh hung hăng nói.
“Yêu tinh thần kinh, không phải cậu nói mời tôi đi mát xa thư giãn sao?”
“Bà đây chỉ nói mồm thôi ~”
“Cậu…”
Cảnh đấu võ mồm của hai người trong mắt người ngoài chính là thước đo của các cặp tình nhân.
Lúc này Tiền Tiểu Bối tiến lại gần nói: “Oa ~ Linh Linh, các cậu…?”
“Đây quả thực là sự thật sao, còn nói chỉ là diễn kịch?” Lâm Hoan tiến lại gần cũng nhỏ giọng nói.
Liễu Linh Linh biết hai đứa bạn thân hiểu lầm rồi, đành trừng mắt nhìn hai người và nói: “Tôi làm sao có thể yêu tên Dương Bách Xuyên khốn khiếp này chứ?”
“Yêu tinh thần kinh, cậu cũng không phải đồ ăn của tôi~” Dương Bách Xuyên phản bác khi nghe Liễu Linh Linh tức giận.
“Chúng tôi hiểu rồi~”
Lâm Hoan và Tiền Tiểu Bối đồng thanh nói.
Trong mắt hai người đây chính là liếc mắt đưa tình.
Lập tức Tiền Tiểu Bối đột nhiên mở miệng nói với Dương Bách Xuyên: “Dương Bách Xuyên, nể tình cậu chữa khỏi bệnh cho các chị đây, tôi nhắc nhở cậu một câu, chuẩn bị lát nữa bị người ta chửi bới đi.
Nhìn thấy cái người mặc quần áo trắng bên kia không, gã tên là Hầu Diệu, chúng tôi đều gọi gã là thận heo, là người của nhà họ Hầu đứng thứ hai trong giới thương mại ở Cố Đô đứng, gã chính là người theo đuổi Linh Linh cuồng nhiệt đấy.
E là hôm nay cậu sẽ gặp phiền phức lớn rồi, ha ha, với lại Hầu Diệu rất tôn trọng vũ lực, là võ thuật, một người có thể đánh ba đến năm người cũng không thể ngăn cản được, tính tình nóng nảy, nhưng nói tóm lại cũng là người không hư hỏng lắm.
Đợi lát nữa nếu không chịu nổi thì cầu xin gã tha thứ, bình thường tên thận heo này sẽ không tùy tiện bắt nạt kẻ yếu, cậu chịu thua gã sẽ buông tha cho cậu.”
Dương Bách Xuyên hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Linh Linh: “Biết ngay là không có chuyện gì tốt mà.”
Nhưng trong lòng cô lại không hề để ý chút nào, không phải là võ thuật thôi sao?
Lần trước bọn Ninh Vũ cũng dùng võ thuật, còn không phải vẫn bị mình đánh bại đến nỗi nghe theo răm rắp sao?
Bàn về võ thuật, Dương Bách Xuyên thật sự không sợ ai.
“Cậu chỉ được cái nhiều chuyện thôi.” Liễu Linh Linh trách móc Tiền Tiểu Bối.
Tiền Tiểu Bối thè lưỡi làm mặt quỷ.
“Linh Linh, thằng nhóc này là ai? Từ đâu nhảy ra vậy?”
Lúc mấy người đang nói chuyện, thanh niên trong miệng Tiền Tiểu Bối tên là Hầu Diệu đã đi tới, vẻ mặt nhăn nhó nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, trầm giọng hỏi Liễu Linh Linh.
Toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏ vẻ không mấy thiện cảm.
Nhưng Dương Bách Xuyên không thèm để ý tới gã.
Điều này làm cho Hầu Diệu càng lúc càng nổi trận lôi đình.
Giờ phút này, sắc mặt Liễu Linh Linh lạnh xuống nói: “Thận heo, đây là bạn trai của tôi, Dương Bách Xuyên, nếu đêm nay anh đến nhà tôi làm khách thì tôi hoan nghênh, nếu thật sự muốn gây sự thì nên đi khỏi đây sớm nhé, tôi cũng không mời anh đến.
Còn nữa, đừng gọi tôi là Linh Linh, gọi tôi là Liễu Linh Linh, OK.”

Chỉ có ở trước mặt những bạn học tốt, Liễu Linh Linh mới có thể không kiêng nể gì, nhưng đối mặt với người cô không muốn gặp thì khác, muốn sắc mặt như thế nào thì thế đó.
Cô nói chuyện cũng không cho Hầu Diệu một chút thể diện nào, ngay cả mấy cậu ấm khác nghe tin mà đến hôm nay cũng bày ra sắc mặt rất khó coi, mấy người bọn họ đích thật là đêm nay không được Liễu Linh Linh mời mà tự mình chạy tới.
Trong đó có người giống như Hầu Diệu chạy tới chỗ Liễu Linh Linh, cũng có mấy người chạy tới chỗ Tiền Tiểu Bối và Lâm Hoan.
Cái gọi là rắn có rắn nói, chuột có chuột nói, mỗi tầng lớp trong xã hội này đều có vòng tròn riêng.
Tối nay bất kể là bạn học được Liễu Linh Linh mời đến, có học cùng trường hay không, đều có một đặc điểm chung, đó chính là tất cả bọn họ đều là người của giới kinh doanh Cố Đô, nói trắng ra đều là đời sau.
Mặt Hầu Diệu bị lời nói của Liễu Linh Linh làm cho tức giận đến cả người phát run, lớn tiếng nói: “Linh Linh, cho dù em không muốn gặp anh, nhưng cũng không cần phải tìm một thằng bụi đời như vậy làm anh tức giận chứ? Em xem, cậu ta có điểm nào tốt hơn anh không? Cả người từ trên xuống dưới đều là hàng chợ, vừa nhìn đã biết là một tên trai bao chính hiệu, em muốn chân thành từ chối anh cũng nên tìm một người đàng hoàng một chút chứ, mẹ nó, thằng nhóc này là cái thá gì chứ?”
“Hầu Diệu, anh quá đáng rồi đấy, cút đi cho tôi, tôi tìm kiểu bạn trai thế nào là chuyện của tôi, anh quản cái quái gì chứ~” Sắc mặt Liễu Linh Linh tái nhợt, trong lòng cô sợ lời nói của Hầu Diệu làm tổn thương lòng tự trọng của Dương Bách Xuyên, lần đầu tiên mở miệng mắng Hầu Diệu, ngay cả chính cô cũng không rõ tại sao lại quan tâm Dương Bách Xuyên như vậy.
“Được lắm, Liễu Linh Linh, em nghiễm nhiên vì một thằng bụi đời mà mắng anh sao? Được được được, hôm nay anh sẽ không đi, xem em có thể diễn kịch đến bao giờ? Anh đến thăm hỏi ông nội Liễu, đừng quên, ông nội Liễu ở trước mặt ông cụ nhà anh đã chính miệng đồng ý gả em cho anh.” Trong lúc Hầu Diệu nói chuyện đã lôi cả ông cụ hai gia đình ra.
Lần này Liễu Linh Linh thật sự tức điên rồi, trong lòng cô hiểu được đây chính là điều đáng ghét nhất của gia đình kinh doanh.
Mười năm trước, trong một lần gặp mặt, ông cụ trong nhà đích thật nói muốn gả cô cho Hầu Diệu.
Nhưng chuyện kia bởi vì lúc đó nhà họ Hầu là gia tộc đứng thứ hai trong giới kinh doanh ở Cố Đô, nhà họ Liễu mới đứng thứ năm, mười năm trước chính là thời gian ba cô tiếp quản sự nghiệp của gia tộc, hoàn toàn là vì củng cố sự nghiệp của gia tộc, mặc dù chỉ là lời nói miệng, nhưng ông cụ hai nhà đều là nhân vật làm mưa làm gió, chuyện này hai nhà đều im lặng cho qua rồi.
Mười năm trước Liễu Linh Linh mới mười một tuổi, có thể biết cái gì chứ?
Mười năm sau cô càng không thể chấp nhận chuyện này, hôm nay bị Hầu Diệu nói ra, cô cũng không có cách nào phản bác, cũng không thể nói không chấp nhận, đó chính là tự tát vào mặt ông nội.
Liễu Linh Linh biết nhà họ Liễu của cô thật sự không thể trêu chọc đến nhà họ Hầu.
Ngay lúc đó, cô bị Hầu Diệu tức giận mắng một trận.
Mà lúc này Dương Bách Xuyên thì sao?
Anh đã muốn bộc phát từ lâu rồi, anh bị Hầu Diệu mắng là thằng bụi đời, hoàn toàn xem thường mặt mũi làm anh tức giận.
Đkm, ông đây chưa nói câu nào, mẹ nó, tự nhiên lại tai họa cái quái gì vậy.
Cho dù hôm nay tôi là bạn trai chính thức của Liễu Linh Linh, cũng không đụng chạm đến cái thận heo của anh, anh cũng không cần phải sỉ nhục tôi như vậy chứ?
Không đánh cho mày một trận ba má nhận không ra, thật sự cho rằng truyền nhân của tán tiên dễ bắt nạt vậy sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.