Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 263:




Cơn giận này không thể nuốt trôi.  
“Không được, hôm nay tao phải thu thập đám súc sinh này, chắc chắn trong hang núi có thứ tốt, nếu không bầy khỉ này sẽ không canh giữ ở cửa động, đuổi theo tao mới đúng. Về phần đồ tham ăn Hương Hương này, nhất định nó phát hiện trong hang có đồ tốt nên mới đi trêu chọc đám khỉ, kết quả bị chúng nhổ sạch lông.”  
Dương Bách Xuyên lầm bầm, trong đầu đột nhiên nghĩ đến cảnh đào được nhân sâm ở hang mãng xà trong núi ở thôn Dược Vương.  
Đêm hôm đó khi anh nói chuyện phiếm với sư phụ, Vân Thiên Tà đã từng nhắc tới hễ là thiên tài địa bảo, hầu như đều có linh thú canh giữ.  
Bầy khỉ này biết cách dùng đá đập người, rõ ràng đã mở linh trí, có thể xưng là linh thú.  
Hơn nữa, sư phụ từng đánh giá con chồn Hương Hương, nói sau khi trưởng thành có thể nó sẽ có năng lực tìm bảo. Bây giờ nghĩ lại, con chồn này đúng là có thiên phú tìm bảo.  
Bởi vì là lần thứ nhất gặp con chồn, nó đang chiến đấu với mãng xà, cuối cùng mãng xà bị anh chém giết, con chồn dẫn anh đến hang mãng xà tìm được một gốc nhân sâm năm trăm năm, cỏ Thần Hồn và quả hồng thơm có tác dụng với sư phụ.  
Hiện tại con chồn gặp nguy bị nhổ sạch lông, dẫn anh tới hang động trong hẻm núi, chắc chắn bên trong có thứ hấp dẫn nó.  
Linh dược trân quý, bầy khỉ có trí tuệ, hương rượu trong không khí tỏa ra từ hang động... Chứng tỏ không phải đồ vật tầm thường.  
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên quyết định xông vào hang động được bầy khỉ bảo vệ này.  
Khỉ là động vật quần cư, nhìn chung động vật quần cư đều có thủ lĩnh, nói cách khác trong bầy khỉ này sẽ có Hầu Vương.  
Muốn xông vào hang núi, nhất định phải vượt qua đám khỉ, chẳng qua cảm giác bị đá không dễ chịu, vì vậy Dương Bách Xuyên chuẩn bị đấu trí, bắt lấy Hầu Vương trước, có lẽ sẽ thoải mái hơn.  
Anh ló đầu nhìn về phía bầy khí đứng ở cửa hang, phần lớn đều giống nhau, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn nhìn ra một con khác biệt trong bầy, trên mặt ngay lập tức hiện lên ý cười.
Dương Bách Xuyên nói trong bầy khỉ có một con khỉ đặc biệt là vì anh phát hiện thấy hình thể của con khỉ kia chỉ to hơn con chồn Hương Hương một vòng, và lông không giống những con khỉ khác.  
Những con khỉ khác có lông màu vàng xám, hình thể lớn hơn. Còn con khỉ kia thì có lông màu màu vàng óng giống lông của con chồn Hương Hương. Ngoài ra còn có hai đặc điểm nữa là trên trán của con khỉ kia có một nhúm lông màu trắng và mắt màu vàng kim, không giống những con khỉ khác mắt rất đỏ.  
Điểm cuối cùng cũng là điểm quan trọng nhất, đó là con khỉ kia được các con khỉ khác vây quanh đứng ở vị trí trung tâm, hơn nữa còn giữ một khoảng cách với nó.  
Vì vậy Dương Bách Xuyên cho rằng con khỉ kia là vua khỉ, thầm nghĩ chỉ cần bắt được vua khỉ thì những con khỉ khác đều dễ giải quyết.  
Cho dù nó lợi hại đến mấy, cho dù có một số động vật thông minh thì cũng không phải là linh thú ở Tu Chân Giới mà sư phụ nhắc đến. Nếu là linh thú ắt sẽ rất mạnh, Dương Bách Xuyên sẽ sợ hãi, nhưng một bầy khỉ bình thường thì anh chẳng sợ.  
Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, vận chuyển chân khí khắp toàn thân, chuẩn bị liều mạng đối mặt với nguy cơ bị lũ khỉ này ném đá, xông lên bắt con khỉ kia.  
Anh dặn dò con chồn Hương Hương nấp kỹ, đừng đi ra ngoài.  
Sau đó, anh nhanh chóng lao về phía bầy khỉ ở cửa hang. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.