Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2502:




Lại là tiếng kêu của Hầu Đậu Đậu và Trịnh Bân Bân vang lên, ngay sau đó là tiếng chiến đấu của hai người. 
Trong nháy mắt vừa rồi, trong mắt Hầu Đậu Đậu và Trịnh Bân Bân, Dương Bách Xuyên bị mũi đao của con rối cầm đại đao chạm tới, bỗng chốc từ trên lưng đến phần eo đã bị chém ra một vết thương dài hơn một thước, máu tươi phun ra, sâu thấy cả xương. Hai người vội vàng kêu rống lên, xông về phía con rối cầm đại đao như bị điên, bắt đầu chém giết. 
Ở bên khác, Dương Bách Xuyên đứng dậy từ chỗ hơn mười mét, hết hồn hết vía, con rối xuất đao nhanh vượt quá tưởng tượng của hắn, là tu sĩ xuất đao nhanh nhất hắn từng gặp từ lúc tu chân. Đương nhiên đây là con rối không thể nói tu sĩ, có điều con rối cũng là Tu Chân Giới luyện chế ra, cho nên gọi là tu sĩ cũng không sai, tóm lại xuất đao nhanh tới mức quả thật khiến Dương Bách Xuyên đổ mồ hôi lạnh. 
Hắn tự hỏi tốc độ và phản ứng của hắn không tính là chậm, kết quả vẫn bị chém một đao. 
Một đao này nặng, suýt chút nữa đã chém hắn thành hai nửa, tóm lại thấy xương lờ mờ đã thương đến nội tạng. 
Nếu như trước hôm nay, mặc dù một đao này không lấy mạng của hắn, nhưng cũng sẽ mất đi sức chiến đấu trong thời gian ngắn. 
Có điều bây giờ thì khác rồi, hắn đã tu thành thân xác Sinh Tử cảnh, dưới sự tuần hoàn của máu, trong chớp mắt đã có thể khôi phục vết thương như ban đầu, sau khi sức mạnh Sinh ở trong người vận chuyển, vết thương đã nhanh chóng khôi phục dùng mắt thường có thể thấy. 
Chưa tới ba hơi thở, vết thương của Dương Bách Xuyên đã hoàn toàn khôi phục lại. 
“Grào grào!” 
Lúc này trong tai vang lên tiếng kêu thảm của Hầu Đậu Đậu và Trịnh Bân Bân. 
Dương Bách Xuyên nhìn trong trận, thấy hai người đều bị con rối đánh bay ra ngoài. 
Trên ngực Hầu Đậu Đậu đã xuất hiện một vết thương dài, bị đánh tức giận, ngửa lên trời cười dài, cơ thể của nó đột nhiên cao lớn đến chín trượng, vung côn đập một côn về phía con rối. 
Còn Trịnh Bân Bân đánh ra một đòn quạt Phong Lôi khiến con rối chợt lảo đảo. 
Hai người phối hợp với nhau, một côn của Hầu Đậu Đậu đập thẳng lên đỉnh đầu của con rối. 
“Bùm!” 
Một tiếng vang lớn, đầu của con rối bị một côn của Hầu Đậu Đậu đập nghiêng. 
Nhưng lại không khiến con rối bị thương thực chất, chỉ là cơ thể nghiêng ngã xuống, hơn nữa lúc lật tay con rối đã vung thẳng đao lên. 
Dương Bách Xuyên rống lên, dưới chân chợt động, bóng dáng lóe lên biến mất tại chỗ, một kiếm chém thẳng về phía đại đao của con rối, không liều một đòn, đao này sẽ khiến tay Hầu Đậu Đậu thương nặng. 
Hầu Đậu Đậu không có thân xác Sinh Tử cảnh như hắn. 
Đao kiếm giao nhau. 
“Ầm!” 
Một tiếng nổ vang lên, đại đao của con rối lệch đi, bị một kiếm của Dương Bách Xuyên chém ra một cái lỗ lớn, mà bản thân Dương Bách Xuyên thì bị chấn tới máu thịt mơ hồ, nhưng Hầu Đậu Đậu đã tránh được một đao. 
Lúc này một đòn của Trịnh Bân Bân lại tới, đánh lên minh văn trên ngực con rối một cách chính xác không sai lệch. 
“Ầm ầm!” 
Sau một đòn của Trịnh Bân Bân, con rối ngã quỵ xuống giống như bóng da xì hơi. 
Cuối cùng cũng phế được hai con rối. 
Ba người đều thở phào nhẹ nhõm. 
Dương Bách Xuyên búng tay cho Hầu Đậu Đậu hai giọt nước Sinh Mệnh khôi phục vết thương, vết thương của nó không tính là quá nghiêm trọng, có hai giọt nước Sinh Mệnh là có thể nhanh chóng khôi phục lại. 
“Ngươi thế nào rồi? Không sao chứ?” Dương Bách Xuyên quay đầu hỏi Trịnh Bân Bân. 
Trịnh Bân Bân lắc đầu, tỏ ý không sao, nàng ta chỉ là sắc mặt hơi trắng bệch. 
Ba người nghỉ ngơi một lát, lúc này mới bước vào cửa lớn của cung Thiên Trảm. 
Lúc này ba người đều rất cẩn thận, chỉ hai con rối canh giữ cửa lớn đã khiến bọn họ tay chân luống cuống rồi bị thương, ai biết trong đại điện còn tồn tại thứ gì?
Lúc đi vào, toàn bộ đại điện đều tràn ngập sương trắng mờ mịt, lúc đầu Dương Bách Xuyên cứ nghĩ sau khi đi vào đại điện sẽ xuất hiện không gian độc lập gì đó. 
Thế nhưng sau khi đi vào hơn mười mét thì mây mù tản đi, hiện ra khung cảnh sau lớp sương mù dày đặc, cũng không phải thế giới độc lập gì, nhìn có vẻ là dáng vẻ vốn có của đại điện. 
Chỉ là cảnh tượng đại điện xuất hiện trước mắt khiến ba người cảm thấy lông mao dựng hết lên. 
Đại điện trong tầm mắt ba người nhìn thấy chừng mấy ngàn mét vuông, nhưng toàn bộ đại điện lại xuất hiện từng bộ xương cốt trắng. 
Hắn dùng linh thức quét qua, số bộ xương cốt trong toàn bộ đại điện cũng không nhiều lắm mà vừa đúng một ngàn. 
Mà nhìn có vẻ như là có quy luật mà người nào đó bày ra, khoảng cách giữa mỗi một bộ xương cốt, bất kể là từ bất kỳ góc độ nào đều ngang nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.