*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hiện tại đã qua một trăm năm, tiểu cô nương vẫn mang bộ dáng của đứa trẻ tám – chín tuổi, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy người thật, hơn một trăm năm trước chỉ là một cô bé có nguyên thần cường đại.
Bây giờ, cô bé dường như còn mạnh hơn.
Quan hệ giữa Dương Bách Xuyên và trích tiên Đường Đường chỉ là năm đó hắn mời cô bé ăn thịt nướng, không ngờ hôm nay cô bé xuất hiện, còn giúp đỡ hắn.
“Đại ca ca còn nhớ Đường Đường không?” Tiểu cô nương nở nụ cười ngọt ngào, Đường Đường đi đến trước mặt Dương Bách Xuyên hỏi.
“A, nhớ, nhớ chứ.” Dương Bách Xuyên gật đầu, trải qua một trăm năm nhưng hắn vẫn không thể nhìn thấu tiểu trích tiên Đường Đường, nghe thấy cô bé hỏi, Dương Bách Xuyên vội vàng gật đầu.
Cho dù như thế nào thì hắn cũng rất vui khi gặp Đường Đường, huống chi cô bé còn giải vây cho hắn.
Thấy Dương Bách Xuyên nói nhớ mình, tiểu trích tiên Đường Đường cười vui vẻ, giống hệt như một đứa trẻ, cô bé nhếch cái miệng nhỏ nhắn nói: “Ta đã đợi huynh 180 năm, đợi huynh tới Bổ Thiên Cung nướng thịt ăn, nhưng mãi mà huynh không tới.”
“Khụ khụ, ta hơi bận.” Dương Bách Xuyên thầm nghĩ: “Đúng là mê ăn, ở nơi như thế này mà mở miệng là chỉ nhớ tới ăn.”
Tiểu trích tiên Đường Đường vừa xuất hiện đã khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ.
Dương Bách Xuyên có thể nhìn ra, mấy lão già ở đây, không một ai là không kiêng dè cô bé.
Giống như bọn họ đều biết tới vị tiểu trích tiên này.
Nhất là Lâu Nhất Trầm, bị tiểu trích tiên Đường Đường làm cho mất mặt, gương mặt lão ta tím xanh nhưng không dám tức giận, ngay cả rắm cũng không dám thả.
Trong lòng Lâu Nhất Trầm đúng là tức muốn ói máu, nghe nói vị tiểu trích tiên của Bổ Thiên Cung là người của thượng giới, sau khi chuyển sinh thì được Bổ Thiên Cung tìm được rồi đón về, nghe đồn đây là một vị lão tổ của Bổ Thiên Cung chuyển kiếp, địa vị vai vế ở Bổ Thiên Cung rất cách biệt.
Tu vi càng thông thiên hơn, thủ đoạn nhiều vô kể, không một ai dám trêu chọc tới, lúc không có ai thì vị kia còn có danh hiệu là tiểu tổ tông, tiểu tổ tông vô pháp vô thiên.
Sở dĩ, Lâu Nhất Trầm kiêng kỵ bởi vì vị tiểu tổ tông này đã từng tới thăm núi Thần Binh của bọn họ, đại trận thủ hộ Thần Binh đối với nàng là vô dụng, đánh nhau cũng chưa từng thua ai.
Thiếu chút nữa, núi Thần Binh đã bị hủy diệt, cho dù là như vậy nhưng từ trên xuống dưới Thần Binh bọn họ vẫn phải cười xòa, mặc cho nàng dạo chơi, bản thân họ đánh không lại mà cũng không dám đánh, một khi ra tay với nàng chính là đồng nghĩa với việc chọc giận lão quái của Bổ Thiên Cung.
Không chỉ như tế, những thế lực khác cũng bị vị trích tiên của Bổ Thiên Cung này gây họa, chính là vì tìm đồ ăn ngon, cái gì mà linh quả, linh tửu, chỉ cần là đồ ngon thì nàng đều không bỏ qua, nhất định tìm thấy.
Vì thế, Lâu Nhất Trầm mới không dám lên tiếng, lão ta không ngờ Dương Bách Xuyên lại quen biết với vị tiểu tổ tông của Bổ Thiên Cung, hơn nữa xem ra quan hệ không tệ, vừa lên tiếng đã gọi là đại ca ca, trông rất thân thiết.
Lâu Nhất Trầm biết vị này là tiểu trích tiên, ngay cả thái thượng trưởng lão của Bổ Thiên Cung cũng không thân thiết được với nàng, muốn nhổ râu thì nhổ râu, muốn phớt lờ thì phớt lờ.
Bên kia, sau khi cung chủ hiện tại của Bổ Thiên Cung – Quan Vân Phong, sau khi thấy rõ đứa trẻ xuất hiện giữa cuộc chiến, lão ta thấy ê cả răng, biết vị tiểu tổ tông này xuất quỷ nhập thần, nàng muốn làm gì cũng không ngăn cản được, không cần hỏi cũng biết, nhất định là lén lút đi theo.
Cho dù thế nào thì Quan Vân Phong cũng phải tiến lên chào hỏi, bởi vì tiểu tổ tông này là bảo bối của Bổ Thiên Cung.
“Quan Vân Phong bái kiến sư tổ, sư tổ, sao người lại tới đây?” Quan Vân Phong tươi cười cung kính hành lễ với Đường Đường.
“Ta thích tới thì tới, tiểu Phong Tử ngươi quản hơi nhiều rồi đấy.” Đường Đường cắn linh quả trong tay, ra vẻ người lớn nói.
Dương Bách Xuyên nghe thấy vậy thì suýt nữa đã cười ra tiếng, rốt cuộc thì hắn cũng nhìn ra, vị tiểu ham ăn này, địa vị và thực lực của nàng ở Bổ Thiên Cung đều không hề tầm thường.
Đường đường là cung chủ của Bổ Thiên Cung mà còn bị nàng gọi là tiểu Phong Tử.
Lâu Nhất Trầm cũng tức điên mà không dám nói gì, những lão già khác đều mang vẻ mặt kiêng dè phức tạp.
“Dạ dạ dạ, ta không dám quản chuyện của sư tổ, chỉ là...người lén lút ra ngoài, ta sợ đến khi đó thái thượng trưởng lão lại lo lắng, sư tổ, hay là người quay về đi, trở về ta sẽ mang đồ ăn ngon tới cho người?” Quan Vân Phong dỗ nàng như một đứa trẻ, thật ra sau khi trích tiên chuyển thế, nếu không tu luyện thành tiên nhân thì sẽ không có được trí nhớ kiếp trước, hơn nữa cũng rất dễ định hình tính cách, thế nên tâm tính của Đường Đường vẫn chỉ là trẻ con.
“Bớt lừa ta đi, ta tìm đại ca ca ăn thịt nướng.” Đường Đường không khách khí nói.
“Ặc.” Quan Vân Phong buồn bực, lão quay đầu híp mắt nhìn về phía Dương Bách Xuyên, trong đầu đang nghĩ không biết Dương Bách Xuyên làm sao mà quen được tiểu tổ tông nhà mình, nhưng chắc chắn mục đích không đơn thuần, bởi vì toàn thân trích tiên chuyển kiếp đều mang theo truyền thừa, Quan Vân Phong nghĩ Dương Bách Xuyên muốn đoạt được thứ gì đó trên người tổ tông nhà mình.