Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2449:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này đối mặt với năm con hung thú bị chọc giận lại nhào tới một lần nữa, Dương Bách Xuyên giơ kiếm kết hợp với Khí Thế Chi Tâm, đồng thời hô to: "Toàn Phong Kiếm."  
Một kiếm vừa ra, trong chiến trường vang lên âm thanh gió xoáy nổi lên, kiếm Đồ Long đột nhiên xuất hiện. Chín dòng xoáy kiếm khí lóe sáng, xoay tròn nhanh như tia chớp, tựa như chín dòng xoáy gió lốc thét gào xoay vòng.  
"Grao grao grao..."  
Từng tiếng rên thảm thiết của hung thú vang lên, theo sau là máu tanh.  
Từ đầu đến cuối chỉ trong thời gian ba hơi thở, chiến trường đã gió yên sóng lặng.  
Năm con hung thú xung quanh Dương Bách Xuyên đã biến thành thịt vụn.  
Lần này Dương Bách Xuyên nở nụ cười. Hắn đã thi triển thành công chiêu kiếm thứ ba trong kiếm kỹ Toàn Phong là Toàn Phong Kiếm, biến ra chín dòng xoáy kiếm khí một lượt.  
Sau khi chín dòng xoáy kiếm khí như gió lốc quét qua, cơ thể khổng lồ của năm con hung thú bị kiếm khí xoắn nát.  
Advertisement
Uy lực của một kiếm này tuyệt vời như kiếm trận Hắc Liên, cả hai đều có điểm mạnh riêng.  
Nếu nói uy lực tấn công của kiếm trận Hắc Liên là mềm mỏng, thì uy lực công kích của Toàn Phong Kiếm là mạnh mẽ mang tính phá hoại.  
Kiếm kỹ Hắc Liên chậm, kiếm kỹ Toàn Phong nhanh. Đây là đặc điểm của hai loại kiếm kỹ ở thời điểm hiện tại.  
Nhưng so ra thì tiềm lực của kiếm quyết Hắc Liên lớn hơn kiếm kỹ Toàn Phong. Kiếm kỹ Toàn Phong chỉ có ba chiêu kiếm, còn chiêu kiếm của kiếm quyết Hắc Liên thì Dương Bách Xuyên đã nghiên cứu ra một hóa hai, hai hóa bốn và vẫn có thể tiếp tục.  
Như vậy thì kiếm quyết Hắc Liên lâu dài hơn.  
Mà ngày hôm nay, rốt cuộc Dương Bách Xuyên đã tu luyện ba chiêu kiếm trong kiếm kỹ Toàn Phong đến đại thành.  
Điều quan trọng hơn cả là Dương Bách Xuyên đã biết tầm quan trọng của Khí Thế Chi Tâm mà sư phụ truyền dạy cho.  
...  
Mọi người ở đằng xa quan sát thấy Dương Bách Xuyên chỉ ra hai kiếm đã chém chết năm con hung thú, ai nấy đều hít sâu một hơi.  
Trong mắt bọn họ chỉ là hai kiếm, nhưng trên thực tế Dương Bách Xuyên xuất ra chín trăm kiếm Phong Vân, chín kiếm Toàn Phong, chẳng qua là hoàn thành trong thời gian một hơi thở. Chính vì kiếm đại thành nhanh như tia chớp, cho nên mọi người chỉ thấy hắn ra hai kiếm.  
Trên không trung cách chiến trường mấy trăm mét, một con Thanh Uyên Điểu và mấy phi cầm yêu thú bên cạnh đang lơ lửng trên không quan sát tình hình chiến trường. Sau khi bọn họ nhìn thấy Dương Bách Xuyên ra hai chiêu kiếm giết năm con hung thú, ai cũng hít một ngụm khí lạnh.  
Có một con Sơn Ưng đen sì biết nói tiếng người: "Thanh sư muội, muội có thấy người dưới kia trông quen quen không?"  
Thanh Uyên Điểu trả lời: "Huynh có nhớ hơn một trăm năm trước có một tên nhóc Nhân tộc đại náo thành Yêu Quang không?"  
Sơn Ưng kinh ngạc hỏi: "Muội nói người dưới kia chính là tên nhóc đại náo thành Yêu Quang năm đó á?"  
Thanh Uyên Điểu thở dài: "Đúng vậy. Năm đó chúng ta theo nương nương tới thành Yêu Quang tìm kiếm thiếu chủ của tộc ta. Đại trận của thành Yêu Quang mạnh vô cùng, không ngờ cuối cùng một tên nhóc Nhân tộc đại náo thành Yêu Quang, phá vỡ đại trận Yêu Quang.  
Đến lúc đó chúng ta mới có thể tiến vào thành Yêu Quang. Khí tức của tên nhóc kia giống hệt cường giả đang chém giết hung thú bên dưới. Nhìn ngoại hình, trừ mái tóc trắng ra thì hắn giống tên nhóc kia như đúc.  
Vì thế, cường giả dưới kia chính là người đại náo thành Yêu Quang năm đó. Haiz, chuyện năm đó đúng là tạo hóa trêu người."  
Thanh Uyên Điểu nói xong, phi cầm xung quanh nàng đều thở dài bi phẫn. Tâm trạng Sơn Ưng lập tức sa sút: "Muội nói như vậy ta cũng nhớ ra rồi. Cường giả dưới kia chẳng phải là tên nhóc Nhân tộc năm đó sao?  
Kể ra thì hắn còn là ân nhân của nhất mạch Phi Cầm chúng ta đấy. Đáng tiếc... tạo hóa trêu người, ông trời không phù hộ tộc Phi Cầm chúng ta..."  
Lúc này, Thanh Uyên Điểu nghiêm giọng nói: "Vậy thì chưa chắc. Lão già Hóa Thê Lương khốn kiếp kia chặt đứt khí vận của tộc Phi Cầm ta, chúng ta không thắng nổi, lẽ nào không thể xúi giục Nhân tộc kia gây chuyện?  
Thằng nhóc mới bước vào Nguyên Anh ngày xưa có thể hủy diệt một tòa thành Yêu quang có vô số cao thủ của ba đại tông môn Nhân tộc trấn giữ. Ngày nay tiểu Nguyên Anh đã không còn là tiểu Nguyên Anh năm đó, có thể chém giết hung thú mạnh tương đương cảnh giới Phân Thần trung hậu kỳ chỉ với hai kiếm, chưa chắc không thể đại náo Thiên Trảm của Hóa Thê Lương một lần."  
Sơn Ưng chấn động, trong đôi mắt ưng lóe lên tia sáng: "Ý muội là... hắn... có thể đi? Dám đi đại náo Thiên Trảm của lão già khốn kiếp Hóa Thê Lương kia?"  
Trong đôi mắt sâu thăm thẳm Thanh Uyên Điểu cũng lóe lên tia sáng: "Năm đó nương nương từng nói người này phi phàm, bây giờ xem ra hắn quả thật không tầm thường. Hơn một trăm năm trước, lúc mới chỉ là một tiểu Nguyên Anh hắn đã vì huynh đệ mà một mình đại náo thành Yêu Quang, thậm chí hủy diệt một tòa thành.  
Mà nay đã hơn trăm năm trôi qua, hắn đã trở thành cường giả mà chúng ta đều cảm thấy không sánh bằng, sao lại không dám đi đại náo Thiên Trảm của Hóa Thê Lương chứ?  
Hơn nữa, huynh quên rồi à, năm đó hắn có một con chồn linh thú cũng bị lão già chết tiệt Hóa Thê Lương bắt đi. Huynh nói xem nếu chúng ta nói cho hắn biết chuyện này, liệu hắn có đi đại náo Thiên Trảm hay không? Ha ha, bất kể cuối cùng hắn có đi hay không, nhất mạch Phi Cầm chúng ta nói cho hắn cũng có thể kết thiện duyên. Đi thôi, chúng ta xuống dưới gặp hắn."  
Nếu Dương Bách Xuyên ở đây, hắn nhất định sẽ nhận ra Thanh Uyên Điểu và Sơn Ưng chính là hai yêu tu phi cầm đi theo lão ma tước năm đó.  
Có điều theo lời của Thanh Uyên Điểu và Sơn Ưng, dường như sự việc ở thành Yêu Quang có ẩn tình khác. Sau khi Thanh Uyên Điểu nhận ra Dương Bách Xuyên, nàng ta bắt đầu tính kế hắn.   

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.