Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2442:




"Con có thể hiểu như vậy." Vân Thiên Tà nói.  
"Sư phụ, người nói cho con biết một chút về Tán Tiên đi? Cả cảnh giới tu chân nữa?" Dương Bách Xuyên hỏi.  
Vân Thiên Tà mắng một tiếng, nói: "Bay giờ con chỉ mới là Phân Thần Cảnh nhỏ bé mà thôi, hỏi nhiều như vậy làm gì, sau Phân Thần Cảnh, chính là Hợp Thể Cảnh, còn cảnh giới cao hơn, đợi đến khi nào con tu luyện tới rồi nói sau, Tán Tiên ở Tu Chân Giới được gọi là Địa Tiên, cũng là một sự tồn tại đặc biệt, bây giờ con không cần phải biết, hỏi làm gì, được rồi, không còn gì nữa thì đừng phiền ta, cứ vậy đi.”  
Sau đó, Vân Thiên Tà biến mất không nói gì nữa.  
Advertisement
Dương Bách Xuyên trợn mắt và nguyền rủa, lão già đáng ghét này.  
Nhưng vì là sư phụ nên hắn cũng không thể làm gì được, nhưng sau khi tiếp thu một đống kiến thức, thứ gọi là Tiên Bảo đại đao trong tay, trong miệng sư phụ hóa ra là pháp khí được Tán Tiên bậc hai chế thành.  
Nếu như vậy, năm thứ khác mà Ngô Mặc Thu đoạt được cũng là pháp khí Tán Tiên bậc hai luyện thành, mà tiên phù mà hắn lấy được, khí tức cao hơn Tiên Bảo đại đao một bậc, có thể là pháp khí do Tán Tiên bậc một luyện thành.  
Nhưng dựa theo lời sư phụ nói, pháp khí Tán Tiên luyện thành đều có một cách gọi, là Địa Khí, vì ở Tu Chân Giới, Tán Tiên được gọi là Địa Tiên.
Dương Bách Xuyên còn lấy được một chiếc nhẫn từ trên người Quan Thiên Ngạo, tiện tay ném vào không gian bình Càn Khôn, tiếc nuối duy nhất là sợi dây có thể biến hóa trên ngón tay Quan Thiên Ngạo đã biến mất, bây giờ nghĩ lại có lẽ là bị hung thú Thao Thiết ăn mất rồi.  
Đó chắc hẳn cũng là một tiên bảo của Tán Tiên bậc một.  
Nhưng Dương Bách Xuyên nghĩ lại thứ lấy được từ người Quan Thiên Ngạo cũng không tệ lắm, một bộ cờ Luyện Thiên Trận, còn có hai Địa Khí do Tán Tiên bậc hai luyện thành, hắn không dùng có thể đem đi tặng người khác, cũng không tệ.  
Chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, nhưng bây giờ Dương Bách Xuyên tràn đầy năng lượng, cảm giác cả người đều thoải mái, đó là vì sư phụ đã tỉnh lại.  
Với hắn mà nói, sư phụ Vân Thiên Tà chính là trụ cột tinh thần của hắn, là người thân rất quan trọng.  
Cũng là nguồn sức mạnh để hắn tung hoành khắp giới tu sĩ, quan trọng hơn bất kỳ thứ gì.  
Dương Bách Xuyên ra ngoài theo lối cũ, lần nữa về đến bảy hang động lúc đầu, vốn phải trực tiếp ra ngoài, nhưng vừa định rời đi thì nghe thấy tiếng gầm rú truyền ra từ hang động đầu tiên, còn có tiếng hô hấp dồn dập.  
Ngay sau đó mấy hang động khác cũng vậy, một tiếng hét vang lên, như thể có mãnh thú nào đó đang lao ra khỏi hang động.  
Ngay sau đó có vài bóng người vội vã chạy ra.  
"Đại ca, đi mau." Là Hầu Đậu Đậu lên tiếng trước, vẻ mặt nó vô cùng sợ hãi, tựa hồ không kịp giải thích.  
Rồi sau đó là Diệp Vô Tâm: "Vân Tử chạy mau, có mãnh thú."  
"Tiên sinh, mau rời khỏi đây." Giọng Ngô Mặc Thu cũng vang lên.  
"Đại ca, đi thôi." Tiểu Ô Quy lao tới.  
Sáu sơn động đều có người lao ra, có người quen, cũng có người xa lạ.  
Tổng cộng có hơn mười người xuất hiện.  
Bọn họ đều như gặp phải quái thú hung dữ gì đó.  
Dương Bách Xuyên còn đang sững sờ, bị Hầu Đậu Đậu nắm cổ tay chạy đi.  
Rất nhanh đã cách hang động mấy chục mét, Dương Bách Xuyên không biết nhiều người như vậy là làm thế nào vào được đây, lại làm thế nào vào được sáu hang động khác, nhưng bọn họ đều đang bị tấn công.  
Dương Bách Xuyên bị Hầu Đậu Đậu kéo đi cười khổ, vừa chạy vừa hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"  
Hầu Đậu Đậu thở hổn hển nói: "Đừng nói nữa, trước đó ở bên ngoài đoạt bảo hỗn chiến, cuối cùng không biết vì sao, cả đại điện đột nhiên sập, sau đó mọi người đều bị vạn đạo huyết quang chiếu rọi, đến khi tỉnh lại lần nữa đã vô cớ tiến vào một không gian thật lớn.  
Nói đến cũng lạ, trong không gian đó có một Huyết Trì, bên trong toàn là quái thú vô cùng mạnh, đặc biệt hung dữ, rất nhiều yêu tu đều bị quái thú cắn nuốt, chúng tôi phản ứng nhau, xoay người bỏ trốn, chui vào sơn động, vậy mà lại gặp được người rồi, ta cũng đang thắc mắc chuyện gì đang xảy ra đây, đại ca, sao người vào đây được vậy?"  
Dương Bách Xuyên vừa định nói chuyện, phía sau lại vang lên tiếng kêu thảm thiết, lúc này Hầu Đậu Đậu càng kéo hắn chạy nhanh hơn.  
Hắn bắt đầu thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai Công, nắm ngược lại tay Hầu Đậu Đậu, tay còn lại túm lấy Diệp Vô Tâm, lao ra khỏi Thao Thiết, hơn nữa cách xa trăm mét mới dừng lại.  
Hầu Đậu Đậu giơ ngón cái với hắn: "Đại ca, tốc độ chân của người đúng là nhanh thật đó!"  
"Trước tiên không nói chuyện này, mau nghĩ cách tìm ra..." Dương Bách Xuyên còn chưa nói xong đã dừng lại, bởi vì hắn nhớ rõ lúc vào là đại điện truyền tống đến thế giới của Thao Thiết, hoàn toàn không còn đường lui, đúng lúc muốn tìm thì cũng thấy được quảng trường cướp đoạt tiên bảo trước đó không xa.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.