Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2412:




Yêu tu có thể khiến Hầu Đậu Đậu kiêng kỵ làm cho Dương Bách Xuyên không khỏi chăm chú nhìn thêm.  
Chỉ thấy hai yêu tu cầm đầu lại hóa hình thành người bình thường rồi, một cao một thấp một mập một gầy, luôn khiến cho người ta có cảm giác tà ác.  
Người cao gầy nhìn diện mạo rất yêu mị, không phân biệt được là nam hay nữ, khuôn mặt người mập lùn bị rỗ, đích thật là một tên xấu xí.  
Dương Bách Xuyên không khỏi hỏi Hầu Đậu Đậu: “Hai tên đó là yêu tinh gì vậy?”  
“Người có diện mạo yêu mị chính là một con Giao Xà lưỡng tính, tên khốn khiếp này tính cách dâm đãng vang danh khắp toàn bộ Đại Hoang, tu vi thâm sâu khó lường, thuộc loại nam nữ đều ăn được. Toàn thân là kịch độc, chẳng những là khí độc mà quả thực còn là dược vật siêu cấp dược vật, nghe nói ngửi phải sẽ mất đi ý thức và lý trí, chỉ còn lại sự phóng túng, thánh nữ Băng Kiệt trúng độc cũng phải thành dâm phụ, cho nên lưỡng tính thật sự bi3n thái, nổi tiếng xấu ở Đại Hoang, có biệt danh là Âm Dương Yêu. Lần trước ta cũng không rõ lắm, cứ tưởng ả là cao thủ của Đại Hoang Bài nên đi tìm ả đánh nhau, nếu không phải Bạch đại ca chạy tới kịp thời thì suýt chút nữa toi đời rồi. Đương nhiên cũng không phải ta đánh không lại ả mà thật sự là quá ghê tởm khiến ta cảm thấy buồn nôn.” Hầu Đậu Đậu nhìn  m Dương Yêu cách đó mấy chục thước, vừa nói chuyện vừa không khỏi nổi da gà.  
Dương Bách Xuyên nhìn bộ dáng của Hầu Đậu Đậu thì không khỏi bật cười, trêu ghẹo nói: “Hầu Đậu Đậu, xem ra ngươi đã không còn trong sạch nữa rồi ~ ha ha.”  
Advertisement
“Không có ~” Hầu Đậu Đậu giống như một con mèo bị giẫm lên đuôi mà vùng vẫy kháng nghị, lập tức nói: “Đại ca, huynh còn đùa giỡn kiểu này nữa, ta trở mặt với huynh đấy~”  
Trong lúc nói chuyện, sắc mặt Hầu Đậu Đậu đỏ bừng.  
Dương Bách Xuyên càng muốn cười, liếc thấy Hầu Đậu Đậu đỏ mặt tía tai, hắn muốn tìm một chút háo sắc từ trong ánh mắt Hầu Đậu Đậu.  
Kết quả không đến ba giây, Hầu Đậu Đậu nhụt chí nói: “Ta nói nhưng huynh không được cười ~”  
“Nói đi, ta đảm bảo không cười.”  
“Ta... Bị tên yêu quái Âm Dương kia sờ mông. “Nói đến chữ cuối cùng, trên mặt Hầu Đậu Đậu hoàn toàn thành mông khỉ đỏ thấu.  
“Ách~” Dương Bách Xuyên sửng sốt, nhưng lập tức bật cười: “A ha ha...”  
“Huynh... huynh nói không cười... Ta... Ta nhất định sẽ tự tay băm tên Âm Dương cuồng bi3n thái kia ra.” Hầu Đậu Đậu bất lực nói.  
“Được rồi, ta không cười, ha ha ha… đệ nói một chút về cái tên kia đi... cái con quái vật mặt rõ đó kìa.” Dương Bách Xuyên nhịn cười nói.  
Hầu Đậu Đậu cũng không muốn dây dưa với cái đề tài này, đối với nó chính là sự sỉ nhục nhưng thật sự có đánh nhau, không phải đánh không lại mà là nó thật sự không muốn ra tay với  m Dương Yêu, quá ghê tởm.  
Nghe Dương Bách Xuyên hỏi yêu ma mặt rỗ bên cạnh Âm Dương Yêu, nó nói tiếp: “Bản thể của mặt rỗ là một con cóc ngàn năm, cũng là một quái yêu, trong bụng toàn là ý đồ xấu xa, tên này có ba công kích vô cùng cường hãn, sau khi hóa thành bản thể, trên lưng mọc đầy khối u ác tính công kích ba trăm sáu mươi độ không góc chết, yêu tu lục chuyển bình thường cũng không chống lại được kịch độc của khối u ác tính đó.  
Cái thứ hai là ả ta há miệng phun ra một ngụm nọc độc vô cùng bá đạo, lúc ta tìm ả ta đánh nhau thì bị ả phun trúng một ngụm nọc độc, mới chỉ một chút thôi đã suýt chút nữa phá hủy một cánh tay của ta, nọc độc lan nhanh như lửa cháy vậy, không thể luyện hóa. Lúc trở về Thánh địa Viên tộc, ta phải nhờ đến một thân tu vi của trưởng lão Viên tộc mới phong ấn áp chế được nọc độc, không để nó lan ra.  
Lần này có cơ hội, ta sẽ gi ết chết Cóc thối và Âm Dương Yêu, đại ca, huynh đụng phải cũng nên cẩn thận một chút, con cóc kia còn có một thiên phú gào thét, ả ta hét một tiếng đánh thẳng Nguyên Thần, vô cùng đáng sợ, tóm lại Giao Xà và cóc đều là lưỡng tính, một người thì bi3n thái, một người thì ý đồ xấu đầy bụng. Hai yêu tinh này nổi tiếng xấu ở Đại Hoang nhưng cũng không ai dám trêu chọc. Rất nhiều tộc quần thế hệ sau tuổi còn trẻ đều trở thành điểm tâm trong bụng bọn họ…”  
Lúc nói chuyện, Hầu Đậu Đậu tỏ rõ sự chán ghét và nghiêm túc, bảo Dương Bách Xuyên phải chú ý.  
“Để ta xem thử phong ấn nọc độc của đệ đi.” Dương Bách Xuyên cũng không cười đùa nữa, nghiêm túc hỏi Hầu Đậu Đậu chỗ bị Cóc Tinh phun nọc độc trúng.  
Hầu Đậu Đậu nâng cánh tay trái lên, vén bộ lông màu vàng óng ra, Dương Bách Xuyên nhìn thấy một cái túi to bằng nắm tay trẻ con.  
“Những nọc độc này không luyện hóa được, đan dược giải độc bình thường hoàn toàn không có tác dụng, hiện giờ chỉ có thể phong ấn để nó không lan ra, Cóc Tinh phun ra nọc độc vô cùng bá đạo, cho dù thân thể ta có cường hãn cũng đều bị ăn mòn thối nát.” Trong lòng Hầu Đậu Đậu vẫn còn sợ hãi nói.  
Dương Bách Xuyên vươn tay, vận chuyển chân khí qua rồi nhắm mắt xem xét...  
Một lát sau, trong lòng hắn hơi hồi hộp, mở mắt ra.  
Hầu Đậu Đậu đương nhiên biết đại ca nhà mình tinh thông y thuật, lại hỏi: “Đại ca, sao rồi, có thể giải trừ không?” Tuy là nọc độc của nó đã được trưởng lão Viên Hầu hao phí tu vi ngàn năm phong ấn lại, nhưng vẫn bị ảnh hưởng như trước, cả cánh tay đều đau như kim đâm, chỉ là nó không nói ra mà thôi, nếu có thể giải độc đương nhiên là tốt quá rồi.  
“Đương nhiên có thể giải, chờ sau khi ra khỏi bí cảnh Thao Thiết, ta sẽ cho đệ đan giải độc.” Mặt Dương Bách Xuyên tươi cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.