Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2391:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Vô Tâm cũng có chút sững sờ, nàng thấy bộ dáng tự tin này của Dương Bách Xuyên, không nhịn được nói: “Đến lúc nào rồi ngươi còn quan tâm cái này làm gì, nghĩ cách nên đi ra ngoài kiểu gì đi.” 
Nói xong có chút nhụt chí, nói: “Có lẽ không ra được, trận Luyện Thiên của Bổ Thiên Cung được xưng là chí bảo thiên địa có thể luyện hóa, mặc dù chỉ là lời đồn, nhưng từ trước đến nay bọn họ rất giỏi về luyện hóa, hơn nữa bên cạnh Quan Thiên Ngạo còn có ba cao thủ Yêu tộc. 
“Đừng lo lắng, có ta ở đây, đừng ai nghĩ muốn tổn thương ngươi, còn không phải chỉ là bốn tên bụi đời thôi sao? Trực tiếp gi ết chết là được. Trạng thái nói chuyện lúc này của Dương Bách Xuyên là nói không chuẩn bị giấy tờ. 
Vừa dứt lời, cả người hắn chấn động, nhắm hai mắt lại. 
“Ngươi... Ngươi làm sao vậy?” Diệp Vô Tâm nhìn thấy Dương Bách Xuyên nhắm hai mắt lại, còn tưởng hắn xảy ra chuyện gì, lo lắng hỏi. 
Ngay sau đó Dương Bách Xuyên mở hai mắt ra, trên mặt không che giấu được ý mừng: “Không sao, đừng lo lắng, lần này chúng ta không chết được, ha ha.” 
“Không thể hiểu được.” Diệp Vô Tâm trừng mắt nhìn hắn. 
Đột nhiên công chúa bạch tuộc trong miệng tiểu rùa đen cười mở miệng nói: “Thánh Tử long quy, g iết chết thằng nhãi này, tộc long quy sẽ bớt đi một người nối nghiệp, ba gia tộc chúng ta có thể phân chia lãnh thổ Đông Hải, ha ha 
Thái Tử giao long và tướng quân cá mập trắng cũng nhìn qua với vẻ mặt âm hiểm. 
Dương Bách Xuyên phát hiện tiểu rùa đen càng thêm run rẩy, nhìn ba người với ánh mắt cực kỳ sợ hãi, hắn buồn bực nói: “Ta nói này tiểu rùa đen, tốt xấu gì ngươi cũng là Thánh Tử long quy, địa vị và thực lực ngang với bọn họ, đến mức sợ hãi như vậy sao?” 
“Đại ca, ta sợ ~” Tiểu rùa đen yếu ớt nói, rụt cổ về sau. 
“Hắn... Hắn là Thánh Tử của tộc long quy?” Diệp Vô Tâm kinh ngạc hỏi. 
“Đúng vậy, là một tiểu hài tử, ta gặp được trên đường, đứa nhỏ này suýt chút nữa bị một con hoang thủ g iết chết, rõ ràng có thực lực của Phân Thần cảnh, lại nhát như chuột Bách Xuyên bất đắc dĩ nói. 
Dương 
Diệp Vô Tâm nhìn tiểu rùa đen nửa ngày không nói lên lời, nàng từng nghe qua bốn thế lực lớn của lãnh thổ biển rộng, hắc giao, cá mập trắng, bạch tuộc, long quy, đều là bá chủ một phương, ai có thể nghĩ đến lá gan của Thánh Tử long quy lại nhỏ như vậy? 
“Làm càn, xem ra tiểu tử ngươi thật sự không biết sống chết.” 
Bị Dương Bách Xuyên mắng là quái vật xấu xí, Thái Tử giao long tức giận gầm lên. 
“Ta lại không chỉ tên điểm họ ngươi, ngươi sốt ruột cái gì? Không lẽ ngươi là quái vật xấu xí đó?" Dương Bách Xuyên phản bác lại. 
“Ngươi... Nhiều lời vô ích, Quan Thiên Ngạo, ra tay đi. Thái Tử giao long tức giận bảo Quan Thiên Ngạo thao tác trận pháp. 
“Được ~” Quan Thiên Ngạo gật đầu, ánh sáng trên bàn tay chợt lóe, một lá cờ màu vàng xuất hiện, múa may về phía Dương Bách Xuyên, lập tức một luồng liệt hỏa xuất hiện trước mặt Dương Bách Xuyên. 
“Ngươi và tiểu rùa đen lui ra sau, bảo vệ chính mình, để ta đối phó với chúng.” Dương Bách Xuyên nói, giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn xuất hiện trong người, trên tay cầm kiếm Đồ Long, chém ra một chiêu Phong Nhận, trực tiếp đánh tan ngọn lửa. 
Lúc này ba người của ba tộc hải yêu vọt về phía hắn từ ba phía khác nhau, Quan Thiên Ngạo liên tục múa may lá cờ trong tay. 
Ngay sau đó Dương Bách Xuyên bước ra một bước nhằm về phía Quan Thiên Ngạo, vừa mới động thân, ngọn lửa xuất hiện lần thứ hai. 
Chỉ nghe Quan Thiên Ngạo gầm to: “Thuật Ngũ Hành Luyện Thiên - Biển Lửa.” 
"Am 
Trong phút chốc, Dương Bách Xuyên hoàn toàn bị ngọn lửa cắn nuốt. 
“Hừ ~ biến mất cho ta ~” Dương Bách Xuyên bị ngọn lửa của Quan Thiên Ngạo bao vây, hừ lạnh, một chưởng vỗ vào đại địa. 
“Ầm dùng ~” 
Tiếng rung động nặng nề vang lên, đại địa run rẩy, hình thành dòng sóng âm khổng lồ, trực tiếp tiêu diệt ngọn lửa. 
Lúc này, ba hải yêu tấn công. 
Thái Tử giao long tung một quyền về phía Dương Bách Xuyên, trên tay ngưng tụ ra một long trảo khổng lồ, vô cùng cường đại. 
Tướng quân cá mập trắng cầm trong tay một cây ngân thương, lao đến nhanh như chớp, bên trên có tia chớp quấn quanh. 
Tay của công chúa bạch tuộc mập mạp hóa thành một xúc tua, mang theo hàn ý quất lên mặt của Dương Bách Xuyên. 
Từ hơi thở của ba cao thủ hải yêu, Dương Bách Xuyên cảm nhận được đều là Phân Thần cảnh sơ kỳ. 
Từ trận pháp Quan Thiên Ngạo thao túng có thể nhìn ra được, hắn ta có thể điều động lực lượng ngũ hành của thiên địa đến quấy rầy hắn, còn ba hải yêu phối hợp bổ đạo với nhau. 
Nếu là người bình thường, dưới một vòng công kích này không chết cũng mất nửa cái mạng. 
Nhưng Dương Bách Xuyên không phải người thường. 
Chính hắn cũng không biết thực lực chân chính của mình, nhưng tuyệt đối không phải ba tên hải yêu Phân Thần cảnh sơ kỳ có thể lay động. 
Nheo mắt lại, giơ kiếm Đồ Long chỉ lên trời, Dương Bách Xuyên gầm to: “Kiếm trận Hắc Liên, hai hóa bốn 


Ngay sau đó, bốn đóa hoa sen xuất hiện bên người Dương Bách Xuyên, vây quanh hắn. Lúc ở trong không gian hoa sen đen, hắn đã tu luyện kiếm quyết Hắc Liên đến cực hạn, đến mức có thể phát ra bất cứ lúc nào. Đối mặt với ba đòn tấn công của hải yêu, bình tĩnh thi triển ra kiếm trận Hắc Liên trong nháy mắt, bảo vệ chính mình ở trong kiếm trận. 
Ngay lập tức công kích của ba hải yêu đánh lên trên bốn đóa hoa sen đen. 
“Ầm ầm ầm đùng ~” 
Tiếng nổ vang liên tiếp vang lên. 
Bốn đóa hoa sen đen nổ tinh, 48 cánh hoa sen đen bay thẳng đến ba tên hải yêu. 
Ba tiếng chấn động nặng nề vang lên, ba tên hải yên bay ngược ra ngoài. 
“Phụt phụt phụt 
Một đám phun máu. 
Lúc này sắc mặt của Quan Thiên Ngạo thay đổi, ba tên hải yêu hoảng sợ, mặc dù không chết nhưng cũng thực sự bị đòn công kích Hắc Liên quỷ dị này dọa sợ.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.