Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2385:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặt khác, tu vi của nàng không theo kịp, chênh lệch với tiên sinh càng lúc càng lớn, đến lúc đó ở lại bên cạnh tiên sinh, không chỉ không thể không giúp được gì, ngược lại sẽ trở thành trói buộc của tiên sinh, đây không phải là điều nàng muốn.  
Vì vậy vừa rồi nghe Dương Bách Xuyên đồng ý, Ngô Mặc Thu vô cùng vui sướng.  
Đầm lầy Vân Vụ có rất nhiều u linh, hiện tại ở trong mắt nàng, chúng nó biến thành linh đan tiên dược.  
Vừa rồi trong chiến đấu, nàng đã lĩnh giáo được uy hiếp mà u linh mang đến, từ bản chất, nàng và u linh đều là âm linh thể thuộc tính âm, nhưng nàng đã tu luyện, có được thân thể chân linh, còn u linh chỉ là hồn phách, hai bên cách xa vạn dặm, rắc rối duy nhất là u linh có thể thao túng mây mù và bùn trong đầm lầy để tăng cường phòng ngự của bản thân.  
Advertisement
Nàng có được những tin tức này sau khi cắn nuốt xong u linh, sau đó báo lại suy nghĩ trong lòng cho Dương Bách Xuyên.  
Dương Bách Xuyên cười ha ha, nói: “Lớp phòng ngự của tiểu rùa đen để cho ta và tiểu rùa đen, muội đi bắt giữ u linh, sau đó chúng ta sẽ giết chúng.”  
Lúc này tiểu rùa đen mở to hai mắt, khôi phục thần trí.  
Hắn nhìn thấy Ngô Mặc Thu đứng bên cạnh Dương Bách Xuyên, vội vàng khom người nói cảm ơn: “Cảm ơn tỷ tỷ đã cứu giúp.”  
Mặc dù tiểu rùa đen chưa gặp Ngô Mặc Thu, nhưng vừa rồi Ngô Mặc Thu vọt vào trong biển ý thức giúp hắn hàng phục u linh, cũng đoán được vị tỷ tỷ xinh đẹp này là người bên cạnh của Dương Bách Xuyên.”  
Đối mặt với một cao thủ như Ngô Mặc Thu, hiện tại trong lòng của tiểu rùa đen càng thêm sợ hãi cung kính Dương Bách Xuyên.  
“Không cần cảm ơn, muốn cảm ơn thì cảm ơn tiên sinh. Ngô Mặc Thu cười nói.  
“Tiên sinh?” Có chút nghi hoặc, ngay sau đó hắn lấy lại phản ứng, tiên sinh chính là đại ca Dương Bách Xuyên.  
“Cảm ơn đại ca.” Tiểu rùa đen rất có lễ phép.  
“Không cần cảm ơn, vốn dĩ không định để Thu Nhi ra mặt, vì cứu ngươi mới hiện thân, nhớ kỹ, ngươi lại thiếu ta một ân tình.” Dương Bách Xuyên mặt không đỏ tim không loạn nói chuyện, ôm hết công lao lên trên người mình.  
Lại không nghĩ đến chính hắn là người bảo tiểu rùa đen đi chém giết quái vật u linh.  
Nhưng tiểu rùa đen đơn thuần không nghĩ được sâu như vậy, thành thật nhớ kỹ ân tình này.  
Sau đó Ngô Mặc Thu tiếp tục ẩn thân, Dương Bách Xuyên và tiểu rùa đen đi đầu, lúc này Dương Bách Xuyên nhanh chân hơn, bởi vì dựa theo tin tức Ngô Mặc Thu truyền lại sau khi cắn nuốt u linh, ở trong đầm lầy Vân Vụ không có sinh linh nào khác, chỉ có u linh, các sinh linh khác đều bị u linh xử lý.  
Nếu đều là u linh thì dễ làm rồi, dù sao cũng không khó đối phó.  
Cái nào nhảy ra trực tiếp giế t chết là được.  
Hắn và tiểu rùa đen phối hợp phá thân hình của u linh, Ngô Mặc Thu âm thầm bắt giữ cắn nuốt, ba người phân công chiến đấu, tiến triển thần tốc.  
Trong hai ngày này chém giết hơn trăm u linh, chính xác mà nói thì bị một mình Ngô Mặc Thu cắn nuốt, vốn dĩ Ngô Mặc Thu muốn đem u linh cho Dương Bách Xuyên, nhưng Dương Bách Xuyên không muốn. Trong suy nghĩ của hắn, nếu cắn nuốt u linh có chỗ lợi cho Ngô Mặc Thu, giúp tu vi của nàng tăng lên, vậy đưa hết cho Ngô Mặc Thu, hắn không cần, sau này suy nghĩ cách khác là được.  
Ngô Mặc Thu đi theo hắn bị không ít đau khổ, có thể làm được điều gì cho nàng, Dương Bách Xuyên rất vui lòng.  
Trong thời gian hai ngày, Ngô Mặc Thu đã cắn nuốt hơn trăm u linh, thần hồn đã xảy ra biến hóa rất lớn, hơi thở cường đại hơn, Dương Bách Xuyên cảm nhận được hơi thở của Ngô Mặc Thu đã có thể sánh ngang với tu sĩ Phân Thần cảnh.  
Tiếc nuối duy nhất là cảnh giới tu vi vẫn không đột phá lên Phân Thần cảnh sơ kỳ, nhưng cũng đã đạt đến Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn, có thể đột phá bất cứ lúc nào.  
Dương Bách Xuyên cũng bảo Ngô Mặc Thu không nên gấp gáp, thuận theo tự nhiên, không thể cưỡng cầu.  
Sau khi ba người đi ra khỏi đầm lầy Vân Vụ, trong tầm mắt xuất hiện một kỳ quan.  
Lúc này tiểu rùa đen kích động mở miệng, nói: “Hơi thở này chính là sào huyệt của Thao Thiết, chúng ta đến nơi rồi, ta cảm ứng được hơi thở của đám người tỷ tỷ ~”  
Lúc này Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được hơi thở của Quan Thiên Ngạo, bởi vì ma khí trong lòng bàn tay bắt đầu trở nên lộn xộn.  
Vội vàng lấy ra phù đưa tin của Diệp Vô Tâm và Hạ Lộ, truyền chân khí vào kêu to: “Vô Tâm, ngươi và Hạ sư tỷ có ở cùng nhau không? Hiện tại ngươi ở chỗ nào?”  
Phù đưa tin có thể cảm ứng truyền lời cho nhau.  
“Dương Bách Xuyên, nhanh lên, mau cứu chúng ta… A ~”  
m thanh của Diệp Vô Tâm vang lên.  
Nhưng cũng hoàn toàn bị đứt đoạn, giống như đột nhiên bị người đánh gãy, sau đó hoàn toàn mất đi cảm ứng.   

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.