Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2372:




Thứ trong tay hắn nhìn trông giống ngọc phù, thật ra chất liệu không phải làm bằng ngọc, Dương Bách Xuyên rót chân khí lên mặt miếng phù, vầng sáng màu trắng sữa lập tức tản ra, ba đường vân như sống lại, như thể rồng bị vây nhốt muốn phá kén chui ra ngoài.  
Mà ký hiệu phù văn lóe lên ánh sáng, Dương Bách Xuyên chưa kịp phản ứng thì phù văn đã vèo một cái bay vào giữa mi tâm hắn, Dương Bách Xuyên kinh hãi, nhưng hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm, đây chỉ là một luồng tin tức.  
Tiên ~  
Advertisement
Trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên liền hiểu rõ phù văn trên bề mặt là một chữ ‘Tiên’, cũng biết chín đường vân ở mặt sau đại đại biểu cho chín lần sử dụng sức mạnh Tiên Phù được phong ấn ở bên trong.  
Hiện tại chỉ có ba đường vân, cũng có nghĩa là, sáu lần kia đã bị Lâu Mãn sử dụng mất, còn ba lần sức mạnh Tiên Phù có thể sử dụng.  
Trong đầu hắn truyền tới thông tin, làm sao có thể biết được cách sử dụng sức mạnh Tiên Phù.  
Một lát sau, Dương Bách Xuyên cười một tiếng, đoạt được Tiên Phù cũng xem như là thu hoạch ngoài ý muốn, không khác nhiều với những gì mà hắn đoán, uy lực của sức mạnh Tiên Phù quả nhiên là có liên kết với thực lực người sử dụng.  
Nếu như tu vi của Lâu Mãn là Phân Thần cảnh, sau đó sử dụng sức mạnh Tiên Phù để tấn công hắn, vậy thì quả thật là hơi rắc rối, đáng tiếc hắn ta chỉ là Xuất Khiếu đại viên mãn.  
Mặc kệ như thế nào thì hiện tại trên người hắn cũng có bí bảo Tiên Phù, đây là niềm vui ngoài ý muốn.   
Đợi thu lấy Tiên Phù, Dương Bách Xuyên và Ngô Mặc Thu nhanh chóng đi về phía trước.  
Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng có ánh sáng lờ mờ xuất hiện trong tầm mắt, bọn họ đã ra khỏi rừng rậm.  
Dưới một ngọn núi hùng vĩ là một thung lũng.  
Dương Bách Xuyên quan sát rồi thở ra một hơi, ở trong rừng rậm u tối phía sau suốt một thời gian dài làm hắn có chút đè nén, hiện tại phạm vi tầm mắt được mở rộng, cuối cùng cũng dễ chịu hơn.  
Lúc này Ngô Mặc Thu không nhịn được nói: “Chủ nhân, người nói xem, cái người chạy trốn kia liệu có đánh lén không?”  
Dương Bách Xuyên nói: “Chắc là Quan Thiên Ngạo, con hàng kia chắc chắn sẽ ra tay với ta, nhưng nhất định là khi ta gặp khó khăn, những loại người này rất nham hiểm.”  
“Chủ nhân, người dùng Truyền Tấn Phù cũng không cảm nhận được Diệp Vô Tâm và Hạ Thiền, vì sao Lâu Mãn có thể tìm thấy người?” Ngô Mặc Thu nói ra những khúc mắc trong lòng.  
Nghe Ngô Mặc Thu hỏi, Dương Bách Xuyên nhớ tới lúc Quan Thiên Ngạo vỗ xuống vai mình, đầu tiên hắn nghĩ Quan Thiên Ngạo Thiên đã giở trò, ở trong rừng bận đối phó với Lâu Mãn nên hắn mới không kiểm tra lại, lúc này Ngô Mặc Thu nhắc tới thì Dương Bách Xuyên mới nhớ ra, hắn vội vàng nhắm mắt bắt đầu kiểm tra trên cơ thể, nếu thật sự Quan Thiên Ngạo đã ra tay thì hắn nhất định có thể tìm thấy.  
Một lúc sau, Dương Bách Xuyên mở hai mắt ra, khóe miệng lộ ra ý cười. Hắn giơ lòng bàn tay lên, một cỗ khí tức mạnh mẽ lay động toàn thân, sau đó trên đầu ngón tay xuất hiện một chấm đen.  
“Đây là...Ma khí?” Ngô Mặc Thu nói.  
Dương Bách Xuyên gật đầu: “Tám đến chín phần là ma khí, không ngờ là thiếu cung chủ của Bổ Thiên Cung lại tu luyện ma khí, haha, thú vị rồi đây.”  
Dứt lời, Dương Bách Xuyên phong ấn điểm đen ma khí vào trong lòng bàn tay.”  
“Chủ nhân, vì sao người không luyện hóa mà lại phong ấn lại?” Ngô Mặc Thu không hiểu.  
“Haha, chút ma khí này không ảnh hưởng tới ta được, nếu như Quan Thiên Ngạo đã muốn tìm ta, không thành toàn thì lại cô phụ công sức của hắn ta rồi.” Dương Bách Xuyên híp mắt nói: “Hắn có thể tìm thấy ta thông qua chút ma khí này thì ta cũng có thể tìm được tung tích của hắn.”  
Con hàng này từng nói trước kia hắn đã tới bí cảnh Thao Thiết, đương nhiên là sẽ quen thuộc nơi này hơn chúng ta, hắn tìm được ta nhưng chưa chắc tìm được Diệp Vô Tâm và Hạ Thiền, hình như chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác, nếu đã như vậy, chi bằng đi tìm hắn, thứ nhất, không trừng còn có thể tìm được Hạ Thiền và Diệp Vô Tâm, thứ hai là chắc hẳn hắn ta biết rõ ở trong bí cảnh Thao Thiết có những thiên tài địa bảo gì, chúng ta tương kế tựu kế là được, dù sao thì ta cũng không sợ hắn.”  
“Chủ nhân có thể theo dõi ngược lại hắn sao?” Ngô Mặc Thu hỏi.  
“Đừng quên, chủ nhân nhà muội bế quan tu luyện trăm năm cũng không phải không thu được gì, tổ sư gia đã để lại một vài bí pháp, so với thứ gọi là thế lực siêu nhiên của Sơn Hải Giới còn mạnh hơn nhiều, thông qua ma khí mà Quan Thiên Ngạo đã để lại trên người, đương nhiên là có thể tìm được hắn ta, muội bảo hộ, để ta xem thử.” Dương Bách Xuyên dặn dò một câu rồi khoanh chân ngồi xuống. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.