Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2362:




Một chàng trai khác mặc trường sam trắng, tay cầm quạt lông. Ngoại trừ mái tóc màu đỏ, trông gã rất giống Nhân tộc. Còn có một người mang bộ dạng trẻ con mười sáu mười bảy tuổi, cặp mắt tam giác híp lại, tròng mắt đảo lia lịa.  
Người cuối cùng là một cô gái mặc đồ màu xanh gần như xuyên thấu, eo thon nhỏ tạo cảm giác như không có xương, vô cùng xinh đẹp nhưng cũng rất lẳng lơ.  
Hai bên đứng cách ba mươi mét nhìn nhau, không vội ra tay.  
Advertisement
Quan Thiên Ngạo là thủ lĩnh trên danh nghĩa trong nhóm bảy người. Hắn ta híp mắt nhìn bốn đại yêu: "Ta còn thắc mắc sao không gặp phải đại yêu trên đường, thì ra là chặn đường ở đây. Các ngươi biết điều thì tránh ra, chúng ta chỉ vào bí cảnh Thao Thiết thôi."
Quan Thiên Ngạo rất kiêu ngạo. Đối mặt với bốn đại yêu tu dẫn theo một đám tiểu yêu cản đường, hắn ta không hề sợ hãi.  
Nhưng Dương Bách Xuyên nghĩ thấy cũng đúng. Sáu người Quan Thiên Ngạo được coi là đại diện cho các thế lực đứng đầu, quả thật bọn họ không có lý do gì phải sợ hãi những yêu tu này.  
Bốn đại yêu tu nhìn nhau, không ai nói gì, lại càng không có ai di chuyển, chỉ lẳng lặng đối đầu, bày ra dáng vẻ ta không cho các người qua đó.  
Dương Bách Xuyên nhìn thấy chỗ năm mươi mét phía sau đám yêu tu có một cây cổ thụ chọc trời to vô cùng, đường kính khoảng mười năm mười sáu mét. Đây là cái cây to nhất Dương Bách Xuyên từng thấy.  
Điều quan trọng nhất là trên cái cây này phát ra sóng linh khí mạnh mẽ và ánh sáng lục mờ ảo. Nhất là chỗ rễ cây có quầng sáng lưu chuyển, khả năng cao là lối vào bí cảnh Thao Thiết.  
Hình như những yêu tu này cũng biết nhóm Quan Thiên Ngạo không dễ chọc vào, cho nên bọn họ không chủ động tiến lên đánh mà chỉ đứng im.  
Lúc này, Quan Thiên Ngạo đanh mặt quát: "Ta nói lại lần nữa, các ngươi tránh ra, nếu không bản thiếu gia sẽ mặc kệ khế ước hòa bình giữa hai tộc Nhân, Yêu, tiêu diệt các ngươi. Lẽ nào các ngươi cho rằng mình có thể cản được chúng ta?"  
Quan Thiên Ngạo nói xong, rốt cuộc yêu tu thư sinh cầm quạt lông trong bốn đại yêu tu cũng lên tiếng: "Từ lâu ta đã nghe nói thiếu cung chủ Bổ Thiên Cung có tu vi huyền diệu. Lần này bí cảnh Thao Thiết mở ra, các thế lực chủng tộc lớn khắp Sơn Hải Giới đều có thể đi vào. Nhưng đừng quên nơi này là Đại Hoang, suy cho cùng thì bí cảnh Thao Thiết cũng thuộc địa bàn của Yêu tộc chúng ta.  
Quả thật các ngươi xuất thân từ sáu thế lực siêu nhiên lớn, mỗi người đều có tu vi cường đại, chúng ta chưa chắc là đối thủ của các ngươi. Nhưng... thế thì sao nào? Chúng ta chỉ cần ngăn cản các ngươi một khoảng thời gian là được, để cho các thiên tài của Yêu tộc chúng ta đi vào trước các ngươi một bước, chiếm được tiên cơ chính là cơ duyên. Vậy nên Quan thiếu cung chủ à, muốn vào bí cảnh Thao Thiết…"  
Nói đến đây, yêu tu ăn mặc kiểu thư sinh nở nụ cười: "Hì hì, ta thuộc tộc Mi Lộc của Yêu tộc, tên là Lộc Trạng Nguyên, xin thỉnh giáo bản lĩnh của mấy vị thiên tài!"  
Yêu tu tự xưng là Lộc Trạng Nguyên thuộc tộc Mi Lộc nói xong, người đàn ông cao ba mét cất giọng vang như sấm tiếp lời: "Yêu tu Hoàng Kim Hùng xin thỉnh giáo!"  
"Yêu tu Ngân Thử xin chỉ giáo!" Tiếp theo là đứa trẻ mắt tam giác.  
"Yêu tu Thanh Xà xin thỉnh giáo!" Cô gái eo thon cất lời, giọng nói rất u ám.  
Dương Bách Xuyên nghe là biết bản thể của mấy người này. Thư sinh là con nai, người đàn ông cao ba mét là gấu ngựa vàng, đứa trẻ là tộc chuột, cô gái là mãng xà.  
Điều kỳ lạ là bốn người thẳng thừng nói ra mục đích và bản thể của mình. Rõ ràng là kéo dài thời gian, nhưng lại dùng cớ thỉnh giáo.  
Đối với Nhân tộc mà nói, bất kể người tu chân hay là người bình thường đều lấy lễ nghĩa làm gốc.  
Mục đích của đám yêu tu này rất rõ ràng, đó là ngăn cản và kéo dài thời gian, để cho các thiên tài của yêu tộc tranh thủ thời gian tìm bảo bối trong bí cảnh Thao Thiết. Nhóm Quan Thiên Ngạo biết rõ mục đích của yêu tu, thế nhưng người ta đã nói là thỉnh giáo, bọn họ là phe Nhân tộc ắt phải tiếp chiêu, lại còn không thể gay gắt vô lý, từng người phải đấu pháp với Yêu tộc.  
Nếu không nói đạo lý, dứt khoát đánh một cách thô bạo, vậy thì người của sáu thế lực siêu nhiên sẽ trở thành trò cười.  
Vì vậy, sáu người bao gồm cả Quan Thiên Ngạo đều tái mét mặt mày, nhưng không còn cách nào khác.  
Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên ở bên cạnh chỉ xem trò vui, dù sao cũng chẳng liên quan nhiều tới hắn. Hắn không phải người của thế lực siêu nhiên, không cần bận tâm chuyện đó.  
Giữa hai tộc Nhân, Yêu có giao ước không được vô cớ khơi mào chiến tranh giữa hai tộc. Bất kể bên nào đưa ra lời mời thỉnh giáo, bên còn lại phải làm theo quy tắc.  
Dương Bách Xuyên cảm thấy đây là hành vi ngu ngốc. Cao thủ Yêu tộc đã giành trước vào bí cảnh Thao Thiết, bây giờ Nhân tộc gặp phải mấy kẻ cản trở thì cứ thẳng tay giết luôn cho xong việc rồi tiến vào bí cảnh Thao Thiết tìm mảnh vỡ thiên tỷ là được. Đây mới là hành động thực tế, còn nói lý gì chứ!  
Chờ một lát nữa thì Yêu tộc vào bí cảnh Thao Thiết trước một bước đã giành hết miếng ngon rồi.  
"Chúng ta cử ra bốn người, một đấu một. Các ngươi đánh bại chúng ta thì tiến vào bí cảnh Thao Thiết." Yêu tu tự xưng là Lộc Trạng Nguyên cười ha hả nói. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.