Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2351:




"Ồ, vậy là sao?" Hạ Thiền hỏi.  
Dương Bách Xuyên nhìn Hạ Thiền và nói: "Xin hỏi Hạ sư tỷ là Hạ Thiền, đệ tử của thần cung Băng Tuyết phải không?"  
"Phí lời, chẳng phải lúc trước ta đã giới thiệu cho ngươi rồi sao, Hạ tỷ tỷ chính là đại đệ tử của cung chủ thần cung Băng Tuyết, ta còn có thể lừa ngươi chắc?" Diệp Vô Tâm không nhịn được lên tiếng.  
"Ngươi đừng ngắt lời, ta cần chứng thực một chuyện." Lúc này tên họ Dương nào đó rất bá đạo.  
Diệp Vô Tâm giận đến nỗi miệng méo xệch, nhưng vẫn ngoan ngoãn im miệng trước ánh mắt bá đạo của tên họ Dương nào đó.  
Hạ Thiền cũng nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy."  
Dương Bách Xuyên hỏi tiếp: "Hạ sư tỷ có biết một người tên là Tư Không Nguyên không?"  
Hắn vừa dứt lời, Hạ Thiền vốn dịu dàng nho nhã lập tức bùng nổ khí thế, mặt biến sắc: "Ngươi có biết hắn ở đâu không? Mau nói cho ta!"  
Trong lúc nói chuyện nàng đột nhiên áp sát lại, gần như là mặt kề mặt.  
Hạ Thiền lộ ra khí tức cường đại khiến Dương Bách Xuyên chấn động. Hắn trầm ngâm như có điều suy nghĩ, không tiếp tục hỏi Hạ Thiền nữa mà liếc nhìn phía sau mình, sau đó thản nhiên lùi lại một bước rồi nhìn Hạ Thiền: "Xem ra ta tìm đúng người rồi. Mời Hạ sư tỷ trả lời ta trước, ngươi và Tư Không Nguyên có quan hệ gì, ta sẽ nói cho ngươi biết hắn ở đâu."  
"Hắn... Tư Không Nguyên là phụ thân của ta." Hạ Thiền run rẩy đáp.  
"Ơ, Hạ tỷ tỷ, chẳng phải tỷ họ Hạ sao? Nếu là phụ thân của tỷ thì tỷ phải là họ Tư Không chứ." Diệp Vô Tâm thắc mắc xen lời.  
"Ta họ Hạ theo mẫu thân của ta." Hạ Thiền nói.  
"Đại tiểu thư, ngươi đừng ngắt lời ta được không?" Dương Bách Xuyên nghẹn lời, trợn mắt.  
"Ồ ồ ồ, ta không nhịn được, các ngươi tiếp tục đi." Lúc này Diệp Vô Tâm đã quên giận Dương Bách Xuyên.  
Dương Bách Xuyên nói tiếp: "Vậy thì đúng rồi. Tư Không Nguyên đã qua đời, hắn..."  
Tiếp theo, Dương Bách Xuyên một năm một mười kể lại cho Hạ Thiền chuyện năm xưa hắn gặp tàn hồn của Tư Không Nguyên cùng lời nhắn nhủ. Sau khi nói xong, hắn lật tay lấy chiếc trâm cài tóc năm xưa Tư Không Nguyên để lại rồi đưa cho Hạ Thiền.  
Hạ Thiền nhận trâm cài tóc, nước mắt tuôn như mưa, khóc nức nở.  
Diệp Vô Tâm an ủi nàng hồi lâu, nàng mới lẩm bẩm kể lại chuyện của cha nương mình. Thì ra mẫu thân của Hạ Thiền là một đệ tử bình thường của thần cung Băng Tuyết, mà Tư Không Nguyên lại thuộc dòng chính của một gia tộc lớn mạnh, còn mạnh hơn thần cung Băng Tuyết hồi ấy.  
Hai người đã yêu nhau trong chuyến du lịch, nhưng gia tộc của Tư Không Nguyên phản đối, tới tới lui lui cuối cùng mẫu thân của Tư Không Nguyên trực tiếp ra tay cản trở, dùng độc pháp đánh mẫu thân của Hạ Thiền bị thương nặng...  
Cụ thể là trong đó có ân oán gì, Hạ Thiền cũng chỉ biết nửa vời. Nhưng nàng từng nghe mẫu thân nói phụ thân biết bà trúng độc là do mẫu thân của mình hạ độc, phụ thân đã cắt đứt quan hệ với gia tộc, bỏ nhà đi tìm thuốc giải cho mẫu thân của Hạ Thiền.  
Nhưng mà sau chuyến đi này, ông ấy không trở lại, mẫu thân của nàng cũng đã qua đời. May mà từ nhỏ Hạ Thiền đã bộc lộ thiên phú tu luyện, được cung chủ thần cung Băng Tuyết nhận làm đệ tử, xem như có chỗ dựa.  
Nhưng hơn nghìn năm qua Hạ Thiền đều hận phụ thân của mình, lại càng hận gia tộc của phụ thân, hay nói chính xác hơn là lão tổ tông của gia tộc Tư Không tức bà nội của nàng. Bao năm qua nàng khắc khổ tu luyện như vậy chính là để giết bà nội báo thù cho mẫu thân.  
Nếu hôm nay Dương Bách Xuyên không nói ra tung tích của phụ thân Tư Không Nguyên, thì nàng sẽ hận phụ thân cả đời. Trước đây Hạ Thiền cho rằng phụ thân bỏ rơi nàng và mẫu thân, bây giờ mới biết ông ấy đã rời khỏi Sơn Hải Giới đi tìm thuốc giải cho mẫu thân...  
Hôm nay, khúc mắc nghìn năm đã được Dương Bách Xuyên tháo gỡ. Tuy Hạ Thiền đau lòng khóc nức nở, nhưng cuối cùng nàng đã biết phụ thân không hề bỏ rơi mẫu thân, ít nhất ông ấy đã từng cố gắng.  
Thật ra người nàng hận nhất là bà nội. Còn phụ thân Tư Không Nguyên thì hiện tại nút thắt trong lòng đã được tháo gỡ.  
Hạ Thiền trịnh trọng khom lưng hành lễ cảm ơn Dương Bách Xuyên: "Cảm tạ sư đệ."  
"Hạ sư tỷ khách sáo rồi. Đây cũng là nguyện vọng trong lòng ta, cuối cùng hôm nay cũng hoàn thành. Kể ra thì ta và phụ thân của ngươi không phải sư đồ thật sự, nhưng trên thực tế ta đã tu luyện Kinh Nguyên Thần của hắn, vì vậy ta và ngươi có thể tính là người thân. Xin sư tỷ nén bi thương. Về chuyện báo thù, ta nghĩ Tư Không tiền bối trên trời có linh sẽ không muốn ngươi đi báo thù. Suy cho cùng người hạ độc hại mẫu thân của ngươi là bà nội ngươi, là mẫu thân của phụ thân ngươi. Hắn càng hi vọng ngươi có thể sống vui vẻ." Dương Bách Xuyên an ủi Hạ Thiền.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.