Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2349:




Dương Bách Xuyên không cần nghĩ nhiều cũng đoán ra được con hàng này đang lừa hắn nhảy vào trong hố.  
Điều này có thể chứng minh từ phản ứng kế tiếp của những người khác.  
Người đầu tiên phản đối là Diệp Vô Tâm.  
Nghe Quan Thiên Ngạo đưa ra lời mời với Dương Bách Xuyên xong, Diệp Vô Tâm ngay lập tức thay đổi sắc mặt: "Không được, ta phản đối, sáu người chúng ta đều có bí bảo do tông môn ban cho để chống đỡ lực lượng nguyền rủa đến từ pháp tắc trong bí cảnh Thao Thiết, Dương Bách Xuyên không có, hắn đi vào quá nguy hiểm."   
“Ta cũng đồng ý với Vô Tâm muội muội, nếu không có bí bảo tông môn chống đỡ, bị lực lượng nguyền rủa trong bí cảnh Thao Thiết mê hoặc tâm trí sẽ làm hỏng chuyên." Người lên tiếng ngay sau đó là Hạ Thiền.  
Advertisement
Dương Bách Xuyên nhìn ra, Diệp Vô Tâm đang lo lắng cho hắn, rõ ràng nàng biết bí cảnh Thao Thiết không tầm thường, mà Hạ Thiền mở miệng là vì khá thân thiết với Diệp Vô Tâm, thuận thế ủng hộ nàng.  
Trong mắt Lâu Mãn vừa bị hắn tẩn cho một trận lóe qua một tia hưng phấn khó thấy, dường như rất hy vọng hắn sẽ vào bí cảnh Thao Thiết.  
Về phần thanh niên ăn mày luôn ôm bình hồ lô uống rượu chỉ làm như vô tình liếc qua Quan Thiên Ngạo và Dương Bách Xuyên một cái, im lặng không nói gì, tiếp tục uống rượu.  
Hai huynh đệ song sinh Nhục Sơn cũng không đưa ra quan điểm, ánh mắt không ngừng lập lòe, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.  
Trên mặt Quan Thiên Ngạo vẫn giữ ý cười lịch sự như trước, nghe Diệp Vô Tâm và Hạ Thiền phản đối thì không nhanh không chậm nói: "Vô Tâm, lo lắng của muội và Hạ Thiền dư thừa rồi, đúng là trong bí cảnh Thao Thiết có lực lượng nguyền rủa nhưng các người không biết, thứ này nhiều nhất chỉ ảnh hưởng đến tu sĩ Xuất Khiếu cảnh mà thôi, tu vi đạt tới Phân Thần Cảnh thì không bị nhiều.  
Dù sao ta cũng có ý tốt, về phần có đi hay không thì Dương huynh tự mình quyết định đi, Quan mỗ ta làm Thiếu cung chủ Bổ Thiên Cung cũng hy vọng Nhân tộc chúng ta có thể nhiều thêm mấy cường giả trẻ tuổi. Dù sao các ngươi cũng nghe nói rồi đó, Yêu tộc Đại Hoang quật khởi, xuất hiện mấy đại yêu trẻ tuổi khó lường, thậm chí nhất tộc Hải Yêu cũng sinh ra một ít Yêu tộc tài tuấn thiên phú dị bẩm.  
Nói cho cùng Nhân tộc chúng ta tụt lại phía sau, người bình thường không rõ nhưng hẳn các ngươi phải rõ ràng hơn chứ, mấy nhà chúng ta được xem là thế lực nổi bật trong Sơn Hải Giới nên sáu người chúng ta mới được chọn đấy. Đừng quên chuyến đi đến bí cảnh Thao Thiết lần này có liên quan đến danh sách vào thông đạo Thiên Trảm. Nếu Nhân tộc thua, ngày Yêu tộc vùng lên chính là ngày Nhân tộc chúng ta suy tàn.  
Chẳng lẽ các ngươi không hy vọng Nhân tộc ta có thêm mấy cường giả, đạt được thứ hạng tốt hơn ở đại hội Thiên Trảm? Tu vi của Dương huynh là Phân Thần cảnh nhỉ, tin rằng có hắn gia nhập, chuyến này tới bí cảnh Thao Thiết có thể giành được nhiều mảnh vỡ Thiên Trảm hơn.  
Người khác muốn cũng không có cơ hội như vậy đâu, đây cũng là một lần rèn luyện tu vi đấy, thế này đi, ta cũng không miễn cưỡng, đi hay không cứ tùy Dương huynh tự quyết định. Aiz, chẳng qua bỏ lỡ cơ hội này đúng là tổn thất lớn…"  
“Không được, dù sao ta không đồng ý." Diệp Vô Tâm biết sự nguy hiểm của bí cảnh Thao Thiết nên vẫn kiên quyết phản đối, nói rồi nàng còn nhìn sang Dương Bách Xuyên: "Đừng đi. "  
Sự lo lắng và quan tâm của nàng với Dương Bách Xuyên bộc lộ ra hết ngay trước mặt Quan Thiên Ngạo.  
Cảnh tượng này khiến ngọn lửa nằm sâu trong hai mắt hắn ta càng bốc lên ngùn ngụt, có điều hắn ta không phát tác ra ngoài, phớt lờ Diệp Vô Tâm cười nói với Dương Bách Xuyên nói: "Dương huynh… Bí cảnh Thao Thiết quả thật đầy rẫy nguy hiểm, rất nhiều người không dám mạo hiểm cũng là chuyện thường tình."  
Những lời này của hắn ta chỉ còn chưa nói toẹt ra ngươi là đồ nhát gan, ta khinh thường ngươi thôi.  
Sao Dương Bách Xuyên có thể không nhìn ra Quan Thiên Ngạo đang dụ dỗ mình?  
Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường còn biết.  
Trong lòng hắn thầm nguyền rủa: "Không phải muốn đào hố à? Được, để ta giúp ngươi một tay, một bí cảnh mà thôi, xem ta là hổ giấy hả, đến lúc đó ai đào hố ai... Hừ hừ, cứ dùng thực lực mà nói chuyện.”  
Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, giả vờ ngây ngô ngốc nghếch, tỏ vẻ vô cùng cảm kích Quan Thiên Ngạo: “Được, nếu Quan huynh để mắt đến ta, cho ta một cơ hội tốt như vậy thì sao Dương Bách Xuyên này có thể bỏ lỡ được chứ? Đúng lúc tu vi của ta cũng vừa đạt tới Phân Thần cảnh, gần đây đang vất vả luyện phân thân, nếu lấy được cỏ Hóa Thân, thế chẳng phải là may mắn của ta đấy à?”  
“Hahaha, tốt tốt tốt, Dương huynh đúng là can đảm, đã như vậy xin Dương huynh cứ yên tâm vào bí cảnh Thao Thiết, Quan Thiên Ngạo ta sẽ bảo vệ Dương huynh an toàn.” Quan Thiên Ngạo cười lớn, dáng vẻ đại ca nhất định sẽ bảo vệ ngươi, phải nói là cực kỳ chân thành.  
“Dương Bách Xuyên ngươi ngốc hả, bí cảnh Thao Thiết không đơn giả như ngươi nghĩ đâu, không có bí bảo hộ thân, vào đó khác gì chịu chết…” Diệp Vô Tâm sốt ruột đứng dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.