Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2322:




“Bọn họ có nói bao giờ trở về Sơn Hải Giới không?” Dương Bách Xuyên nói.  
Vương Tông Nhân nói: “Hai vị sư tổ nói, bọn họ sẽ ở lại Địa Cầu thêm một thời gian, làm ngài đừng vướng bận.”  
“Ừ, cũng tốt.” Hắn biết với tu vi của cha mẹ, không ai trên Địa Cầu có thể làm bọn họ bị thương, có lẽ là bọn họ muốn đền bù áy náy với bà nội, dừng ở Địa Cầu một thời gian.  
Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên hỏi Võ Kiếm: “Võ Kiếm, đại sư huynh của các ngươi đâu?”  
Advertisement
Võ Kiếm nghe sư phụ hỏi đại sư huynh Độc Cô Hối, khóe miệng không ngừng co giật, vội nói: “Sư phụ, đại sư huynh dẫn theo hai vị sư đệ sư muội Đoàn Đoàn và Viên Viên cùng với Mạn Mạn sư muội ra ngoài du lịch.”  
Dương Bách Xuyên sửng sốt, đại đồ đệ Độc Cô Hối dẫn theo con trai con gái cùng cháu ngoại của hắn đi ra ngoài du lịch?  
“Làm bừa, Đoàn Đoàn Viên Viên và Tiểu Mạn Mạn còn nhỏ, mang ra ngoài du lịch làm gì?” Dương Bách Xuyên nhớ lại tính cách không đáng tin cậy của đại đồ đệ, lập tức lông tơ dựng đứng.  
Advertisement
“A ~” Võ Kiếm sửng sốt, sau đó nói: “Sư phụ, thật ra việc Đoàn Đoàn Viên Viên và Tiểu Mạn Mạn đi ra ngoài du lịch với đại sư huynh là ý của Triệu Nam sư mẫu. Hơn nữa Đoàn Đoàn Viên Viên và Tiểu Mạn Mạn đã trưởng thành, đều hơn trăm tuổi.”  
Lần này đến lượt Dương Bách Xuyên ngẩn người, phục hồi lại tinh thần, đúng vậy, chính mình tu luyện trong không gian hắc ám một nghìn năm, bên ngoài cũng đã trôi qua trăm năm không phải sao?  
Hắn tu luyện trong không gian hắc ám không có quan niệm thời gian, thời gian ngàn năm cảm giác cũng không lâu, nhưng bên ngoài đã trôi qua trăm năm, hai đứa con trai con gái Đoàn Đoàn và Viên Viên cũng đã ở trong Sơn Hải Giới một trăm năm.  
“Sư phụ ngài yên tâm, hiện tại tu vi của đại sư huynh đã là Xuất Khiếu trung kỳ, trong Vân Môn không mấy người địch nổi cảnh giới kiếm đạo của huynh ấy. Có hắn bảo vệ ba vị sư đệ sư muội, sẽ không có việc gì, hơn nữa trong trăm năm nay, Vân Môn cũng phát triển nhanh chóng, sau khi đại trận truyền tống mở ra đã có rất nhiều thế lực trong Sơn Hải Giới đến giao hảo với Vân Môn chúng ta. Đệ tử Vân Môn đi ra ngoài du lịch, phần lớn đều sẽ nể tình.  
Trong trăm năm nay, Lưu Tích Kỳ sư thúc đã thành lập thương hội Vân Môn, chi nhánh trải rộng khắp Sơn Hải Giới, đại sư huynh dẫn theo các sư đệ sư muội đi ra ngoài du lịch sẽ không có nguy hiểm, hơn nữa cũng có Ngô Mặc Thu sư thúc đi theo âm thầm bảo vệ.  
Mặt khác, ha ha, sư phụ ngài quên mất ngài đã đưa Thiện Linh cho Đoàn Đoàn sư đệ, đem Linh trùng Nhân Diện cho Viên Viên sư muội, còn có các linh vật bảo hộ khác, cho dù là cao thủ Phân Thần cảnh cũng phải xem xét. Nói thật, Triệu Nam sư nương rất đau đầu với bọn họ, vì vậy mới tống cổ ra ngoài du lịch, Đoàn Đoàn Viên Viên và Tiểu Mạn Mạn còn có một Vương đại sư huynh cầm đầu, thực sự chính là tứ đại tai họa của châu Tây Sơn…”  
“Khụ khụ khụ ~”  
Lúc này Vương Tông Nhân nhìn thấy sắc mặt Dương Bách Xuyên đen như đáy nồi, vội vàng ho khan đánh gãy lời nói của Võ Kiếm.  
Võ Kiếm bừng tỉnh, xấu hổ, hắn ta lỡ lời nói sư đệ sư muội thành tai họa…  
Cũng may có Vương Tông Nhân nhắc nhở.  
Hai người xấu hổ, nói: “Sư phụ… Ngài cứ từ từ xem video, chúng ta đi trước.”  
Vương Tông Nhân và Võ Kiếm nhìn thấy sắc mặt của sư phụ khó coi, nhấc chân chạy.  
Dương Bách Xuyên nghe hiểu, hóa ra Đoàn Đoàn và Viên Viên cộng thêm Tiểu Mạn Mạn cùng Độc Cô Hối trở thành tứ đại tai họa châu Tây Sơn?  
Trong lòng cười khổ, nhưng cũng áy náy, hắn không ở bên cạnh các con dạy bảo, chờ bọn họ trở về sẽ bồi thường cho bọn họ.  
Nhìn bóng hình dần biến mất của Vương Tông Nhân và Võ Kiếm, Dương Bách Xuyên lắc đầu, mở máy tính bảng trong tay ra, nơi này có chứa đựng những lời  u Dương Ngọc Thanh muốn nói.  
Sau khi mở video, dung nhan xinh đẹp của  u Dương Ngọc Thanh xuất hiện trên màn hình.  
“Bách Xuyên, chúng ta có con.”  
Đây là câu nói đầu tiên của  u Dương Ngọc Thanh, nhưng lại làm Dương Bách Xuyên chấn động mạnh.  
“Con?”  
“Chúng ta?”  
Đầu óc của Dương Bách Xuyên biến thành một đống bùn nhão.
Câu nói trong video của  u Dương Ngọc Thanh làm Dương Bách Xuyên khó hiểu.  
Rõ ràng hai người ở bên nhau không có con, chỉ có Tiểu Nhạc Nhạc, nhưng đó không phải là con gái của hắn.  
Câu nói chúng ta có con của  u Dương Ngọc Thanh không làm cho Dương Bách Xuyên dựng đứng lông tơ mới là lạ.  
Cũng may âm thanh của  u Dương Ngọc Thanh lại vang lên: “Sau khi chàng rời đi, ta phát hiện mình đã mang thai con của chúng ta…”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.