Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2314:




Trước đây đến vương thành Mạo Hiểm, đầu tiên, nghe nói các ngươi mạo hiểm trong điện Hồng, ta lo lắng an nguy của ngươi nên mới đến hỗ trợ, thứ hai… Thật ra ta muốn nói Vân Môn của ta nằm ở vùng cấm Nam Bộ, hơn nữa ta muốn chữa trị đại trận truyền tống ở vùng cấm Nam Bộ, sau khi chúng ta về nhà có thể hợp tác ở đại trận truyền tống.”  
Dương Bách Xuyên nói ra mục đích của bản thân, cũng tương đương uyển chuyển từ chối lời mời của Trịnh Bân Bân.  
Sau khi dứt lời, Dương Bách Xuyên nhìn thấy ý cười trên mặt Trịnh Bân Bân biến mất, khôi phục lại biểu tình lạnh nhật như lúc trước.  
Advertisement
Sau đó nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên.  
Lúc này độ ấm trong không khí điên cuồng giảm xuống, ba người Dương Bách Xuyên, Mạnh Trường Thanh, Dương Vấn Thiên đều cảm nhận được lạnh lẽo từ trên người Trịnh Bân Bân.  
Giữa sân yên lặng xuống, Dương Bách Xuyên cũng nhìn thẳng vào hai mắt của Trịnh Bân Bân.  
Tầm một phút sau, Trịnh Bân Bân lạnh lùng nói: “Ngươi có biết vùng cấm Nam Bộ cũng là quốc thổ của vương quốc Mạo Hiểm, tương lai ta muốn thu hồi hay không?”  
“Biết, nhưng đó là chuyện của rất lâu rồi, là địa bàn của vương quốc Mạo Hiểm cổ xưa, nhưng hiện tại không phải, hiện tại là địa bàn của Vân Môn, ta sẽ bảo vệ cẩn thận.” Dương Bách Xuyên híp mắt, không chút e dè nói.  
“Ha hả ~ nếu ta muốn thu phục vùng cấm Nam Bộ thì sao?” Trịnh Bân Bân cười nói, nhưng độ ấm trong không khí lại giảm xuống rất nhiều.  
Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên đứng một bên cảm nhận được, lạnh sống lưng, âm thầm sốt ruột, nếu Dương Bách Xuyên nói thêm gì nữa, chọc giận Trịnh Bân Bân, ba người bọn họ gộp lại cũng không đủ một chưởng của Trịnh Bân Bân.  
Dương Bách Xuyên vẫn mỉm cười nói: “Chờ ngươi thành lập lại vương quốc Mạo Hiểm rồi nói sau, hiện tại vương quốc Mạo Hiểm của ngươi chỉ là một tòa thành rách nát.  
“Bách Xuyên, không sợ ta gi ết chết ngươi sao?” Đột nhiên Trịnh Bân Bân trầm giọng nói.  
“Nếu ngươi muốn gi ết chết ta, có lẽ ta đánh không lại, nhưng… Trịnh Bân Bân mà ta quen biết đã từng nói, nàng vĩnh viễn là coi ta là huynh đệ, nếu thật sự muốn ra tay, ta sẽ không đánh trả, coi như ta mắt mù.” Dương Bách Xuyên bình tĩnh nói.  
Trịnh Bân Bân sửng sốt, ý lạnh trong mắt tan đi, su đó nàng ta nhìn Dương Bách Xuyên, nói: “Ta không có lựa chọn, tất cả các thế hệ Trịnh gia đều làm một chuyện, đó là xây dựng lại vương quốc Mạo Hiểm, khôi phục lại thời đại huy hoàng của tổ tiên.  
Trước kia không thực lực cũng không có cơ hội, nhưng hiện tại có, ta luyện hóa xong phân thân thuần dương của tổ tiên, đạt được lực lượng của tổ tiên, kế thừa ý chí của Mạo Hiểm Vương, lập lời thề cần thiết xây dựng lại vương quốc Mạo Hiểm, thu hồi lại quốc thổ của vương quốc Mạo Hiểm cổ xưa, vùng cấm Nam Bộ hay các nơi khác đều nằm trong phạm vi.  
Châu Tây Sơn chính là vương quốc Mạo Hiểm, ta nói rồi ta chỉ có một bằng hữu là ngươi, hy vọng ngươi đừng làm ta khó xử, hiện tại ta có thực lực xây dựng lại vương quốc Mạo Hiểm, có thực lực thống nhất châu Tây Sơn, dập nát tất cả các thế lực không thần phục châu Tây Sơn.”  
“Chúc ngươi thành công, một khi đã vậy, hôm nay tạm biệt.” Dương Bách Xuyên thu hồi ý cười, sau đó nói với Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên: “Chúng ta đi thôi.”  
Nói xong xoay người đi, mặc dù Trịnh Bân Bân nói chuyện vô cùng cường thế, nhưng từ sâu trong ánh mắt của nàng ta, Dương Bách Xuyên nhìn ra được nàng ta vẫn coi mình là bằng hữu. Nếu thật sự muốn ra tay nàng ta đã làm từ lâu, sẽ không nói ra suy nghĩ trong lòng với chính mình.  
Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên tràn ngập lo lắng, lúc này đi, không biết Trịnh Bân Bân có để ba người bọn họ rời đi hay không, nhưng Dương Bách Xuyên đã xoay người rời đi, hai người cũng vội đuổi kịp.  
Đi được mấy trăm mét, Trịnh Bân Bân vẫn chưa nói gì, điều này làm cho Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên thở phào nhẹ nhõm.  
Đúng lúc này, phía sau truyền đến âm thanh của Trịnh Bân Bân: “Bách Xuyên, vùng cấm Nam Bộ là quốc thổ của vương quốc Mạo Hiểm, ta sẽ đến thu phục.”  
Dương Bách Xuyên chấn động, lúc này hắn biết Trịnh Bân Bân đã không còn là Trịnh Bân Bân trước đây, nàng ta đã quyết định, sau này phải đi lên con đường đế vương.  
Nghe thấy những lời này, Dương Bách Xuyên biết, ân tình giữa hai người đã chặt đứt.  
Hít một hơi sâu, Dương Bách Xuyên không quay đầu lại, nói: “Xin đợi ngươi đến.”  
Sau khi nói xong, phi người lên cao, trực tiếp bay ra khỏi vương thành Mạo Hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.