Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2309:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Rầm rầm rầm rầm~”  
Bốn tiếng nổ nặng nề vang lên.  
Kiếm trận Hắc Liên, bốn đóa kiếm khí hắc hoa nổ tung.  
“Hô hô ~”  
“Răng rắc răng rắc~”  
Advertisement
Trong cuồng phong, tiếng sấm chớp liên tục nổ tung.  
Điều khiến Dương Bách Xuyên kinh hãi chính là uy lực bạo liệt của kiếm trận Hắc Liên lại bị cơn gió lốc và lôi điện dứt khoát ngăn cản lại.  
“Kiếm khí tung hoành, cánh hoa Hắc Liên, ám sát.”  
Dương Bách Xuyên gầm nhẹ, trong ý niệm khống chế bốn mươi tám cánh hoa Hắc Liên, đồng loạt bắn về phía vòi rồng.  
Đây là đòn ám sát thứ hai của kiếm trận Hắc Liên, nếu là đòn ám sát thứ nhất thì sẽ không có triệt để, Dương Bách Xuyên phải cân nhắc đường chạy rồi.  
“Ầm ầm ầm…”  
Một loạt tiếng nổ vang lên, bốn mươi tám cánh hoa Hắc Liên cùng bắn tới vòi rồng, bùng nổ ầm ầm.  
“Lẹt xẹt…”  
Nháy mắt vòi rồng cao khoảng mấy trượng chia năm xẻ bảy, bên trong cuồng phong gào rít từng tiếng sấm.  
Trong lòng Dương Bách Xuyên chợt vui vẻ, cuối cùng đã bị lật đổ rồi.  
Vòi rồng cao mấy trượng bị kiếm khí cánh hoa Hắc Liên của hắn cắt thành vô số mảnh, lập tức tan vỡ.  
Thấy vòi rồng của Tiền Bất Nhẫn biến thành từng mảnh, năng lượng màu vàng đất rơi lả tả, sắp tiêu tan.  
Lúc này cách vòi rồng vỡ vụn, Dương Bách Xuyên lại thấy khuôn mặt già của Tiền Bất Nhẫn đang cười quỷ dị với hắn.  
Ngay lập tức, trong lòng Dương Bách Xuyên lộp bộp.  
Tiền Bất Nhẫn cười quá nham hiểm, rõ ràng là có vấn đề.  
Ở đâu có vấn đề, Dương Bách Xuyên không biết, nhưng mà… nụ cười của Tiền Bất Nhẫn thật sự quá hèn.  
Đúng lúc này Dương Bách Xuyên đột nhiên phát hiện, bên cạnh hắn đã trôi dạt từng mảnh năng lượng vòi rồng, theo lý vốn nên tiêu tan rồi mới đúng, nhưng vậy mà không tiêu tan.  
Giờ phút này, Dương Bách Xuyên chợt nghĩ đến vấn đề không đúng chính là những mảnh năng lượng vòi rồng này.  
Nhưng mà… cuối cùng đã muộn rồi.  
Chỉ nghe thấy Tiền Bất Nhân u ám nói: “Phong lôi xuất kích!”  
“Phụt phụt phụt phụt…”  
Nháy mắt, Dương Bách Xuyên thấy năng lượng vòi rồng trôi dạt xung quanh biến thành từng phong nhẫn, bên trên có lôi điện lấp lóe sau khi Tiền Bất Nhẫn nói dứt câu.  
“Phụt!”  
Giờ phút này, cả người hắn không kịp đề phòng, bị những phong nhẫn vòi rồng này công kích, như loạn đao đâm lên người.  
Dương Bách Xuyên phun ra một ngụm máu, thân thể bay ngược ra ngoài, toàn thân xuất hiện vết thương sâu tới mức có thể thấy cả xương, vô cùng đau đớn, lông tơ dựng ngược, hắn phát hiện trong phong nhẫn còn có năng lượng lôi điện công kích.  
Cả người nháy mắt toàn là vết thương, phút chốc bay ngược ra ngoài, trong lòng Dương Bách Xuyên cười khổ, sau khi Hắc Liên của hắn nổ ra có thể làm thương địch, không ngờ sau khi vòi rồng của Tiền Bất Nhẫn vỡ vụn cũng có thể biến thành vô số phong nhẫn đả thương người, chiến kỹ thần thông hiệu quả như nhau.  
Lần này coi như là có được một bài học sâu sắc rồi.  
Có điều hắn cũng hiểu, nếu như tu vi của hắn và Tiền Bất Nhẫn ngang nhau, chỉ dựa vào kiếm trận Hắc Liên cũng có thể nghiền nát vòi rồng của Tiền Bất Nhẫn.  
Hơn nữa vẫn là cảm thấy tu vi của hắn kém, thiếu kinh nghiệm chiến đấu, nếu như có thể nghĩ ra vòi rồng của Tiền Bất  Nhẫn có thể không tiêu tan sau khi biến thành mảnh vụn, thì hắn đã tránh ra từ lâu, cũng sẽ không bị thương nặng như vậy.  
“Môn chủ!”  
“Xuyên nhi!”  
Cơ thể chợt nặng trĩu, là Mạnh Trường Thanh đỡ lấy hắn, Dương Vấn Thiên đuổi tới nơi.   

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.