Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2307:




Nghĩ như vậy, một vài điểm nghi ngờ năm đó đều thông suốt rồi.  
Điện Mạo Hiểm quả thật đã vắng vẻ, nhưng bây giờ nghĩ lại, nó còn chưa tới mức mặc cho Quỷ Ảnh ra vào tự nhiên, cũng chỉ có nội ứng tự trộm mới là thật.  
Nhìn quạt Phong Lôi trong tay Tiền Bất Nhẫn, Trịnh Diêm Vương nhớ đến con trai bị giết hại, đôi mắt đỏ ngầu, gần như đã mất lý trí, toàn thân toát ra hỏa diễm, rống giận xông về phía Tiền Bất Nhẫn.  
Thấy vậy trong lòng Dương Bách Xuyên chợt rung lên, Trịnh Diêm Vương vậy mà trực tiếp thiêu đốt tinh nguyên của bản thân, đây là tư thế muốn cá chết lưới rách.  
Advertisement
Nghe cuộc đối thoại của hai người, hình như là Tiền Bất Nhẫn biển thủ còn giết con trai của Trịnh Diêm Vương vì quạt Phong Lôi gì đó trong tay, chẳng trách Trịnh Diêm Vương muốn liều mạng.  
Xem ra Tiền Bất Nhẫn không chỉ ẩn giấu thực lực, quạt Phong Lôi xuất hiện trong tay cũng không phải vật tầm thường, nếu không cũng sẽ không giết con trai của Trịnh Diêm Vương, mạo hiểm biển thủ.  
Hắn không nhịn được hỏi Dương Vấn Thiên: “Sư công, quạt Phong Lôi trong tay Tiền Bất Nhẫn có lai lịch gì, ngươi có biết không?”  
Sắc mặt Dương Vấn Thiên co rút nói: “Xem ra hôm nay chúng ta có phiền phức lớn rồi, ta từng nghe đồn về quạt Phong Lôi, là chí bảo Vua Mạo Hiểm để lại cho hậu bối. Nghe nói phẩy ra một quạt có thể chấn động đồi núi, có thể cắt đứt sông hồ, trong gió có lôi, có thể so với thiên kiếp, vô cùng kh ủng bố.”  
“Ba trăm năm trước quạt Phong Lôi bị mất, Trịnh Diêm Vương dẫn theo người Trịnh gia suýt nữa huyết tẩy hang ổ thổ phỉ, một mực cho rằng là Quỷ Ảnh Đệ nhất Thần Trộm của hang ổ thổ phỉ lấy cắp quạt Phong Lôi, không chết không thôi. Nếu không phải sau đó thế lực của cả hang ổ thổ phỉ liên hợp với nhau đánh một trận với người của điện Mạo Hiểm, hai bên tử thương nặng nề mới biết khó mà lui, thì không biết còn náo loạn thành thế nào.”  
“Tóm lại sau lần đó, Trịnh Diêm Vương cũng nguôi giận, còn Quỷ Ảnh đã biến mất bặt vô âm tín, quạt Phong Lôi cũng không rõ tung tích, bây giờ xem ra là Tiền Bất Nhẫn giở trò. Tiền Bất Nhẫn này tâm kế quá sâu, đợi lát nữa nếu có thể rút lui chúng ta vẫn là rút lui đi.”  
“Ta và lão Mạnh đều bị thương, cho dù không bị thương, ba người chúng ta liên thủ cũng chưa chắc có thể chống lại được Tiền Bất Nhẫn tu vi Phân Thần cảnh trung kỳ, hơn nữa trong tay còn có quạt Phong Lôi!”  
Nghe vậy Dương Bách Xuyên cũng thấy kinh ngạc, nghe ý của sư công là rất kiêng dè quạt Phong Lôi và Tiền Bất Nhẫn Phân Thần cảnh trung kỳ.  
Có điều lúc này Dương Bách Xuyên đang vô cùng có lòng tin vì đã ngộ ra kiếm trận Hắc Liên, trong lòng không cho là đúng, nhếch miệng cười nói: “Sư công, ngươi và lão Mạnh để ý những binh tướng xung quanh kia, nếu như có động tĩnh khác thường, thì giao cho các ngươi giải quyết, ta đi giúp Trịnh Diêm Vương. Nếu như Trịnh Diêm Vương bị Tiền Bất Nhẫn gi ết chết, ta không giúp đỡ thì không thể đối mặt với Trịnh Bân Bân.”  
Dứt lời, Dương Bách Xuyên đã lách mình xông về phía Tiền Bất Nhẫn và Trịnh Diêm Vương.  
“Môn…”  
“Ài!”  
Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên cười khổ, hai bọn họ đều kiêng dè Tiền Bất Nhẫn, chỉ sợ Dương Bách Xuyên chịu thiệt. Cho dù lúc trước Dương  Bách Xuyên đã thi triển kiếm trận Hắc Liên gi ết chết Viên Nhật Tân, nhưng mà đối mặt với Tiền Bất Nhẫn tu vi Phân Thần cảnh trung kỳ, hai người cho rằng Dương Bách Xuyên chưa chắc có thể có sức chống đỡ.  
Tu vi đạt đến cảnh giới này của bọn họ tất nhiên biết sự mạnh mẽ của Phân Thần cảnh trung kỳ.  
Dương Bách Xuyên tùy tiện xông qua, mang theo tự tin lớn mạnh, khiến Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên rất lo lắng, sự tự tin của hắn quá mù quáng, sẽ chịu thiệt lớn.  
Hai người đưa mắt nhìn nhau, nói: “Chuẩn bị liều mạng già thôi!”  
……  
Mà lúc này, Dương Bách Xuyên quả thật không có kiêng dè gì đối với tu vi tăng lên của Tiền Bất Nhẫn và quạt Phong Lôi gì đó, bởi vì hắn đã cảm ngộ ra kiếm trận Hắc Liên, thật sự đã mang lại tự tin lớn mạnh cho hắn.  
Sau khi giế t chết Viên Nhật Tân, lòng tin và chiến ý đang lúc háo thắng, nói cái gì cũng muốn đi thử.  
Hắn cũng không cho rằng Tiền Bất Nhẫn có thể mạnh mẽ đến mức không có giới hạn, không phải chỉ là cao hơn Phân Thần cảnh sơ kỳ một cảnh giới nhỏ thôi à, hắn còn có thể lật trời chắc?  
Trong lòng nghĩ rồi xông về phía trận đánh trên không, bên tai lại nghe thấy tiếng nổ đinh tai nhức óc.  
“Vù vù vù!”  
“Bùm!”  
Là tiếng gió bão mạnh mẽ và tiếng sấm vang lên.  
Lúc Dương Bách Xuyên ngước lên nhìn, phút chốc đã trợn to mắt.  
Chỉ thấy Tiền Bất Nhẫn cười lạnh lùng, quạt Phong Lôi trong tay vung về phía Trịnh Diêm Vương, cuồng phong trong trận nổi dậy, một vòi rồng cao mấy chục trượng bỗng dưng được hình thành, quét về phía Trịnh Diêm Vương.  
Ngay sau đó, Trịnh Diêm Vương khí thế hừng hực bị vòi rồng cuốn lấy, một lôi điện to như cánh tay từ trong vòi rồng lập tức lẹt xẹt đánh lên người Trịnh Diêm Vương.  
“A!”  
Sau một tiếng kêu thảm thiết, vòi rồng tản ra nhưng Trịnh Diêm Vương lại ngã xuống mặt đất, không chịu nổi một đòn. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.