Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2290:




Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: "Theo lý thì nên vậy, hai người cứ quyết định đi, Vân môn không thiếu chỗ cho mấy người bọn họ tu luyện."  
Dương Quốc Trung và Đoan Mộc Uyển Nhi liếc nhau, đều khẽ nở nụ cười. Từ lúc gặp nhau đến bây giờ, đây là lần đầu tiên con trai bọn họ nở nụ cười và nói chuyện nhẹ nhàng, tuy rằng là cười gượng nhưng lại là một khởi đầu tốt..  
Đoan Mộc Uyển Nhi nói với nữ tử đi bên cạnh - cũng chính là thiếu chủ của hang thứ ba mươi lăm: "Đại tiểu thư, Xuyên Nhi đồng ý rồi, mau cảm ơn hắn."  
Advertisement
"Vạn Vũ Đồng cảm ơn công tử đã thu nhận."  
Dương Bách Xuyên nhìn thì thấy là một nữ tử xinh đẹp thanh tú, có tu vi Xuất Khiếu Cảnh trung kỳ, nếu là ân nhân đã thu nhận mẫu thân, Dương Bách Xuyên cũng sẽ lịch sự tiếp đãi.  
Lúc hắn đang định nói chuyện, chợt nghe Vạn Vũ Đồng nói với bốn nữ tử trông có vẻ là thị nữ: "Xuân, Hạ, Thu, Đông cũng mau cảm ơn công tử đã thu nhận đi." Sau khi nói xong, lại chần chờ nói tiếp: "Cũng cảm ơn Đoan Mộc... cô cô."  
Advertisement
Vạn Vũ Đồng vẫn chưa thích ứng được sự chuyển biến trong lòng, lâu nay Đoan Mộc Uyển Nhi chỉ là bà vú hầu hạ nàng ta, nhưng trong nháy mắt lại biến thành ân nhân cứu mạng, thậm chí quan hệ giữa bà với vị công tử trước mắt này cũng không đơn giản.  
Vạn Vũ Đồng và bốn thị nữ tỉnh lại muộn nên không biết Đoan Mộc Uyển Nhi là mẹ của Dương Bách Xuyên, cũng là người một nhà với Dương Quốc Trung - ân nhân cứu mạng của bọn họ.  
Nhưng nàng ta vẫn có thể nhìn ra được quan hệ giữa hai người không đơn giản, tuy không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng khi đối mặt với cha con Dương Bách Xuyên đã cứu mình, nàng ta cảm ơn cũng là điều hiển nhiên, tiện thể cảm ơn cả Đoan Mộc Uyển Nhi luôn.  
Vạn Vũ Đồng có thể hiểu thấu nhưng không có nghĩa là bốn thị nữ của nàng ta cũng có thể hiểu.  
Sau khi Vạn Vũ Đồng dứt lời, một thị nữ trong số đó trừng mắt nói: "Đoan Mộc Uyển Nhi, ngươi là thứ gì chứ? Ngươi chẳng qua chỉ là bà vú hầu hạ tiểu thư thôi, đừng quên năm đó chính là tiểu thư đã cứu ngươi từ trong sông rồi truyền công pháp cho ngươi, ngươi mới có thể sống đến bây giờ, dựa vào đâu lại bắt chúng ta và tiểu thư hành lễ với ngươi?"  
Có đôi khi quan niệm tôn ti giữa tu chân giả trong Sơn Hải Giới rất gay gắt.  
Thị nữ này nói như thế cũng không sai, nhưng nàng ta lại không rõ ràng tình huống hiện giờ là như nào.  
"Ta... Không..." Đoan Mộc Uyển Nhi là một người tính tình ôn hoà, không phải kẻ lắm mưu nhiều kế, những gì thị nữ này vừa nói đều đúng nhưng bà không hề bắt tiểu thư Vạn Vũ Đồng phải cảm ơn mình.  
Còn nữa, từ xưa tới giờ bốn thị nữ Xuân, Hạ, Thu, Đông vẫn luôn theo hầu bên cạnh tiểu thư, địa vị trong hang thứ ba mươi lăm rất cao nên bọn họ đã kiêu ngạo thành thói. Dù sao bà cũng chỉ là hạ nhân được Vạn gia thu nhận, chỉ là người theo hầu bên cạnh Vạn Vũ Đồng, nên bình thường bà cũng không dám đắc tội bốn thị nữ Xuân, Hạ, Thu, Đông.  
Ở bên cạnh Vạn Vũ Đồng, bốn người bọn họ không chỉ có địa vị cao mà tu vi cũng là Xuất Khiếu Cảnh sơ kỳ, chỉ đứng sau Vạn Vũ Đồng thôi. Còn Đoan Mộc Uyển Nhi bà chỉ là một Nguyên Anh nhỏ nhoi, tại một nơi mà thứ bậc tu vi cực kỳ nghiêm ngặt như hang Ma Vương, bà không có tư cách tranh luận với người khác.  
Nên chuyện này đã trở thành thói quen.  
Nhưng mà, sắc mặt của Dương Bách Xuyên lại hoàn toàn trầm xuống, hắn trở tay vung thẳng một cú vào mặt thị nữ đó.  
"Chát..."  
"A..."  
Một cái tát vang dội đánh bay thị nữ này ra xa ba mét, bấy giờ hắn mới lạnh giọng nói: "Vậy để ta nói cho các ngươi biết là dựa vào đâu..."
Không một ai ngờ rằng Dương Bách Xuyên lại đột nhiên ra tay đánh cô thị nữ này như vậy, một cú tát đầy tàn nhẫn của hắn khiến cho nàng ta ngã lăn ra ba mét, rớt vài cái răng, không hề thương hương tiếc ngọc chút nào.  
"Xuyên Nhi..." Đoan Mộc Uyển Nhi sốt ruột lên tiếng nhưng bị Dương Quốc Trung ngăn cản.  
Một thứ cảm xúc lóe lên trong mắt Dương Quốc Trung, ông nhìn con trai mình Dương Bách Xuyên rồi lại nhìn về phía Vạn Vũ Đồng và các thị nữ của nàng ta như có điều suy nghĩ.  
Mặt mày Vạn Vũ Đồng cũng tái mét, nàng ta nhìn Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt tối tăm.  
Người xưa có câu đánh chó phải ngó mặt chủ, Dương Bách Xuyên làm vậy nghĩa là không hề nể mặt nàng ta. Bốn thị nữ Xuân, Hạ, Thu, Đông là thị nữ có võ công mà gia tộc chọn ra cho nàng ta từ nhỏ, năm người cực kỳ thân thiết với nhau. Giờ đây, thấy Xuân Nhi bị Dương Bách Xuyên vả một bạt tai mà không chút nương tình, Vạn Vũ Đồng và ba cô thị nữ còn lại đều tức run người.  
Nàng ta vừa định lên tiếng, Dương Bách Xuyên chợt lạnh lùng tiếp lời: "Dựa vào đâu ấy hả? Dựa vào việc bà ấy là mẫu thân của Dương Bách Xuyên ta đây, vậy đã đủ chưa? Dựa vào việc hai cha con bọn ta đã cứu mạng các ngươi, vậy đã đủ chưa?"  
Dương Bách Xuyên nhìn chòng chọc vào mặt Vạn Vũ Đồng như dao câu liếc vào mỏm đá. Vạn Vũ Đồng giật bắn, lưng toát cả mồ hôi lạnh trước cái nhìn vô cùng đáng sợ của hắn, bấy giờ nàng ta mới sực nhớ ra hai cha con Dương Bách Xuyên đã giết chết Ma Tôn, hủy diệt cái hang đầu tiên. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.