Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2250:




Trong tiếng gào thét, hai gã cao thủ Xuất Khiếu đại viên mãn của Nghiêm gia ngã trên mặt đất, hai mắt trừng lớn, chết không nhắm mắt. Đến chết hai người cũng không hiểu, vì sao chém nổ Hắc Liên lại có thể biến thành cánh hoa tấn công người khác?  
“Aaaaa ~”  
Chớp mắt, tiếng la hét lại vang lên nhiều hơn.  
Sau khi mười hai cánh hoa sen phát nổ, Dương Bách Xuyên điều khiển ý thức, cánh hoa đã bay về phía người của Nghiêm gia nhiều hơn.  
Advertisement
Tới con số năm mươi, tu dĩ Nghiêm gia đang vây tấn công Dương Quốc Trung cũng bị cánh hoa tấn công, bọn họ căn bản không hề phòng bị, tất cả đều lần lượt trúng chiêu.  
Không ai ngờ được, hai cao thủ Xuất Khiếu đại viên mãn của Nghiêm gia lại không chống lại công kích của Dương Bách Xuyên, càng không ngờ được hai gã sẽ bị Dương Bách Xuyên giết chết.  
Biến thái hơn là, Hắc Liên sau khi phát nổ sẽ biến ra cánh hoa giống như mũi tên bay toạn tấn công người khác, dưới tình huống như vậy, phần lớn mấy chục người của Nghiêm gia dàn trận để đối phó với Dương Quốc Trung đều bị trúng chiêu.  
Một chuỗi liên tiếp tiếng kêu thảm, từng người từng người Nghiêm gia ngã xuống vũng máu…  
Hắc Liên biến hình không phải là những mũi tên bay loạn thông thường, mà đây chính là kiếm khí cường đại của kiếm quyết Hắc Liên, dưới hình huống không phòng ngự thì rất khó để chống lại.  
Từ khi Dương Bách Xuyên vung tay chém ra nhất kiếm song Hắc Liên, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, ngoại trừ hai gã cao thủ Xuất Khiếu đại viên mãn lúc đầu là ngã bên ngoài, còn lại là vây chặt lấy người Nghiêm gia.  
Sau đó, uy lực của một kiếm này đã đạt tới cực điểm, khoảng chừng ba mươi người bị cánh hoa Hắc Liên công kích bất ngờ.  
Trong đó, tu sĩ Xuất Khiếu sơ kỳ và trung kỳ của Nghiêm gia lần lượt bỏ mạng, có bảy đến tám người bị thương, tất cả đều là Xuất Khiếu hậu kỳ.  
Về phần bốn gã Xuất Khiếu đại viên mãn của Nghiêm gia, bởi vì tu vi cao nên mới có thể chống đỡ được công kích của cánh hoa, nhưng tất cả đều chết lặng, không một ai ngờ tới một tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu hậu kỳ lại có thực lực cường đại như vậy.  
Trong lúc người Nghiêm gia đang vô cùng khiếp sợ, Dương Bách Xuyên cũng không hề nhàn rỗi, hắn bước lên thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai Công nhanh như tia chớp, cơ thể như một tàn ảnh ma quỷ, hắn xông về phía đám người còn chưa chết, bọn họ đang trong trạng thái hoảng loạn.  
“Phập ~”  
Hắn nâng kiếm lên chém đầu bọn họ, từng người từng người ngã xuống đất.  
Lúc này, tất cả những người bị thương của Nghiêm gia đều bị giết chết.  
Mãi tới lúc này, một trong số những người cầm đầu của Nghiêm gia mới phản ứng kịp: “Rút lui ~”  
Dương Bách Xuyên cũng nghe thấy, máu trên lưỡi kiếm Đồ Long trong tay hắn nhỏ từng giọt xuống đất, hắn chĩa kiếm về phía những người còn lại đang lùi về phía sau mấy chục mét.  
Chém giết một hồi, bốn – năm mươi tu sĩ của Nghiêm gia bị giết gần như hơn ba mươi người.  
Hiện tại chỉ còn lại bốn gã Xuất Khiếu đại viên mãn, chín Xuất Khiếu hậu kỳ, tổng cộng mười ba người.  
Cũng chính vì trận chém giết này mới khiến cho bọn họ buông tha vầng sáng màu đỏ, hay nói đúng hơn là buông tha áp chế cha hắn Dương Quốc Trung.  
Giờ phút này, Dương Bách Xuyên đang đứng cách vầng sáng màu đỏ năm mét, một nửa mái tóc màu trắng đã nhuộm thành màu máu.  
Mười ba người lui lại của Nghiêm gia ai nấy đều rất hoảng sợ.  
Dương Bách Xuyên quay đầu nhìn về phía cha mình, chỉ thấy ánh sáng đỏ dần dần biến mất, bóng dáng của cha hắn cũng hiện ra.  
Lúc này, hai mắt Dương Quốc Trung đỏ ngầu, trên người đầy các vết thương, lộ cả xương ra ngoài, sắc mặt ông trắng bệch như tờ giấy.  
“Cha ~”  
Dương Bách Xuyên không kiêng kị gì nữa, nhanh như chớp đã đi tới cạnh Dương Quốc Trung.  
“Phụt ~”  
Cơ thể Dương Quốc Trung ngã vào trong lòng hắn, miệng phun ra một ngụm máu, ông cưỡng ép thi triển huyết trận chưa đạt tới Đại Thừa của mình lên cảnh giới Phân Thần, cộng thêm còn bị rất nhiều cao thủ Nghiêm gia vây lại tấn công, sống được đến bây giờ đã là kỳ tích.  
Dương Bách Xuyên biết tu vi của cha mình ở Xuất Khiếu đại viên mãn, kém Phân Thần chỉ một cảnh giới nhỏ, nhưng cảnh giới nhỏ này là một ranh giới cực lớn, cái giá phải bỏ ra cũng không hề nhỏ.  
Quan trọng nhất là ông còn lấy bản thân mình làm cái lò, dùng máu tươi tạo trận pháp để giết địch, mỗi một giọt máu đều sẽ thiêu đốt một phần sinh mạng, điều này cực kỳ nguy hiểm.  
“Cha ~”  
Dương Bách Xuyên đỏ mắt, hắn đỡ cha mình ngồi xuống, hắn có thể cảm nhận được sức sống trên người cha mình gần như cạn kiệt, hắn phất tay lấy ra một giọt nước Sinh Mệnh đút cho cha. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.