Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2245:




Sau khi vung kiếm, đỉnh núi cách đó mấy chục mét đã sụp đổ.  
Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng thu kiếm lại, hắn huýt một tiếng dài đầy vui vẻ.  
Ba năm tu luyện, cuối cùng hắn cũng chật vật đi được bước đầu đầy khó khăn, lần này một kiếm của hắn đã thi triển được hai Hắc Liên.
Ba năm luyện một kiếm, một kiếm khiến thiên địa kinh sợ.  
Đây chính là đánh giá của Dương Bách Xuyên dành cho kiếm quyết Hắc Liên, lúc trước khi luyện nhất kiếm nhất Hắc Liên, diện tích bị phá hủy là mười hai mét, nhưng hiện tại sau khi một kiếm đánh ra được hai Hắc Liên, uy lực của nó đủ để hủy đi phạm vi năm mươi mét, sức mạnh tăng lên không chỉ gấp bội.  
Cuối cùng thì một chiêu kiếm quyết Hắc Liên của hắn cũng luyện được thành hai Hắc Liên, sau khi đạt được kiếm kỹ nhất kiếm song Hắc Liên, Dương Bách Xuyên huýt một tiếng dài rồi khôi phục lại trạng thái bình thường.  
Advertisement
Tính toán thời gian mới biết đã qua ba năm rồi.  
Lúc này, trong lòng hắn đã bắt đầu sốt ruột.  
Có phải cha hắn đã xuất quan đi mất rồi?  
Nhưng nghĩ lại, hẳn là không phải vậy, nếu như phụ thân Dương Quốc Trung xuất quan, lúc đó Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ sẽ thông báo cho hắn, chuyện này hắn đã dặn bọn họ từ lâu.  
Ba năm qua, hắn cũng không biết núi Giao Trì có xảy ra chuyện gì không, xây dựng Vân Môn như thế nào rồi?  
Sư công Dương Vấn Thiên đã khôi phục được truyền tống trận chưa?  
Ba năm trôi qua chỉ trong nháy mắt, quả nhiên là tu chân không ngày tháng.  
...  
Sau khi trở về núi Giao Trì, từ xa hắn đã nhìn thấy sự thay đổi của toàn bộ ngọn núi, trên đỉnh núi có cung điện, mây mù uốn lượn trông nhất đẹp mắt, giống như bồng lai tiên cảnh.  
Trong lòng vui mừng khôn xiết, hắn lập tức bay về phía núi Gia Trì.  
“Bụp ~”  
Giây sau, niềm vui của Dương Bách Xuyên đã tắt ngúm.  
Hình như, hắn đụng vào một bức tường vô hình, cơ thể bị một lực lượng cường đại đánh bay ngược ra ngoài, toàn thân giống như bị kim châm chích.  
“A ~ Trận pháp?”  
Ngay lập tức, Dương Bách Xuyên đã phát hiện ra khí tức trận pháp.  
Hắn vừa mới va chạm với trận pháp.  
Dương Bách Xuyên thả linh thức, toàn bộ khu cấm phía Nam đã bị trận pháp bao phủ.  
Hắn còn chưa kiểm tra xong linh thức chín vạn dặm của mình, chỉ biết chắc là Mạnh Trường Thanh đã xuất quan, liên thủ với Dương Vấn Thiên để bố trí ra trận pháp Đại Diễn.  
Nói cách khác, Mạnh Trường Thanh đã đạt cùng một cấp bậc tu vi và cảnh giới, hiện tại Mạnh Trường Thanh cũng là cảnh Phân Thần, Vân Môn xuất hiện cường giả cảnh giới Phân Thần đầu tiên.  
Nghĩ như vậy, trong lòng Dương Bách Xuyên lại xúc động.  
Cảm nhận được kết giới trận pháp vô hình ở trước mắt, Dương Bách Xuyên hận không thể đi xem thử luôn bây giờ, nhưng lại bị kết giới hất văng ra ngoài.  
Trong lòng khẽ động, hắn vận công chân khí trên nắm tay, Dương Bách Xuyên muốn thử xem, uy lực của trận pháp được tới đâu.  
Ngay lập tức, hắn vung Trích Tinh Thủ đánh qua.  
“Ầm ~”  
Dương Bách Xuyên sợ hết hồn, hắn bị ánh sáng bạc này đánh trúng, cơ thể lại bay lộn ngược ra ngoài.  
Trong tiếng nổ chói tai, cơ thể bị bay ra ngoài ba mươi mét, phát ra một tiếng nặng nề.  
Trong lòng toát cả mồ hôi lạnh, nếu không phải hắn nhanh chóng triệu hồi Nhật Nguyệt Càn Khôn Giáp ra, một đòn công kích này của trận pháp không chừng sẽ khiến hắn hộc máu.  
Hiện tại, hắn khẳng định là Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên đã liên thủ bày trận, đại trận vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ.  
“Kẻ nào dám tự tiện xông vào Vân Môn ta ~”  
Một tiếng gầm giận dữ truyền tới.  
Dương Bách Xuyên thấy một đệ tử bay từ xa tới.  
“A ~ là môn chủ.”  
Tên đệ tử kia giật mình, trong tay đánh ta một pháp quyết, tay còn lại thì lấy ra một khối lệnh bài trận pháp, chiếu rọi xuống kết giới vô hình, trong nháy mắt, một cánh cửa năng lượng màu trắng đục đã xuất hiện.  
Dương Bách Xuyên nhìn thấy tên đệ tử kia phi thân lên vội vàng bay về phía hắn.  
“Đệ tử bái kiến môn chủ, môn chủ, người không sao chứ?”  
“Khụ khụ ~ không sao.”  
Gương mặt của Dương Bách Xuyên đỏ lên.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.