Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2222:




Thứ hai, mượn lời nói của Mạnh Trường Thanh, nếu có thể mời trận ma Dương Vấn Thiên tới thì chẳng những có thể sửa chữa đại trận Truyền Tống để lại đường lui cho mọi người, mà đến lúc đó còn có thể bắt tay với Dương Vấn Thiên bày trận.  
Mạnh Trường Thanh am hiểu trận pháp tấn công, Dương Vấn Thiên am hiểu trận pháp truyền tống thuộc mặt phòng thủ.  
Một tấn công một phòng thủ, hai người hợp tác có thể bố trí một đại trận mới hoàn thiện và mạnh mẽ cho Vân Môn.  
Đã là nền móng của tông môn thì tuyệt đối không được qua loa.  
Lời nói của Mạnh Trường Thanh được mọi người tán thành, cho rằng đúng là hiện tại có thể bày trận nhưng không biết sẽ gây chấn động như thế nào, ngược lại còn lãng phí thời gian và linh thạch. Dứt khoát đi mời trấn ma Dương Vấn Thiên rồi bảo lão ta hợp tác với trận tiên Mạnh Trường Thanh bày một đại trận, dù sao đây cũng là nền móng của tông môn.  
Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ thấy cũng đúng. Trong khoảng thời gian ngắn ở khu vực cấm phía Nam sẽ không có ai biết tin ba đại yêu tu đã rời đi, mà nội bộ Vân Môn thì chỉ cần quản lý tốt đệ tử môn khách, thế thì như Mạnh Trường Thanh đã nói, ít nhất là trong dăm ba năm vẫn an toàn.  
Vì vậy hắn quyết định sẽ đi cùng Mạnh Trường Thanh đến nhà họ Dương ở phía Nam hang ổ thổ phỉ, mời trận ma Dương Vấn Thiên tới đây. Mạnh Trường Thanh nói ông ta và trận ma Dương Vấn Thiên là bạn bè, mà Dương Vấn Thiên còn nợ ơn ông ta, chắc là có thể mời được.  
Đại trận Truyền Tống liên quan đến vấn đề đường lui của mọi người, Dương Bách Xuyên không dám chậm trễ, phải sửa chữa ngay. Nhất định phải tìm Dương Vấn Thiên.  
Sau khi định đoạt chuyện này, Dương Bách Xuyên quyết định đặt tên cho khu vực cấm phía Nam. Cứ gọi là khu vực cấm phía Nam mãi cũng không tiện, lại còn không thuận miệng. Hơn nữa, hiện tại Vân Môn muốn cắm rễ ở đây, có một cái tên thì sau này cũng tiện làm việc.  
Bởi vì đại điện Vân Môn được xây dựng trên núi Tiểu Dao Trì, cho nên Dương Bách Xuyên tuyên bố sau này trong tông môn sẽ không gọi là khu vực cấm phía Nam nữa, mà gọi là núi Dao Trì.  
Sáng sớm hôm sau, Dương Bách Xuyên và Mạnh Trường Thanh cùng lên đường.  
Vốn dĩ Hạ Lộ lo lắng muốn đi theo, nhưng Dương Bách Xuyên càng lo lắng cho mọi người Vân Môn hơn, vì vậy bảo nàng ở lại trấn giữ. Hiện tại cả núi Dao Trì chỉ một mình Hạ Lộ có tu vi cảnh giới Xuất Khiếu.  
Cũng nhờ uy danh của khu vực cấm phía Nam, nếu không phóng mắt nhìn toàn châu Tây Sơn, một cảnh giới Xuất Khiếu cũng quá đơn bạc rồi. Những người khác càng không cần nhắc tới, cảnh giới Nguyên Anh cũng chẳng có mấy người.  
Ngoài ra Dương Bách Xuyên còn để hai con Hỏa Vân Khuyển ở lại giữ nhà, cuối cùng cũng có thể yên tâm rời đi.  
Mặc dù nhờ có uy danh của ba đại yêu tu nhóm sư phụ giao long của Hạ Lộ nên trong khoảng thời gian ngắn khu vực cấm phía Nam, hay nói là núi Dao Trì sẽ không có nguy hiểm gì. Nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.  
Có Hạ Lộ và hai con Hỏa Vân Khuyển cảnh giới Xuất Khiếu cũng coi như có cao thủ trấn giữ.  
Khi đi, Dương Bách Xuyên và Mạnh Trường Thanh đi bộ. Mấy người phụ nữ và tất cả đệ tử Vân Môn đều biết hắn muốn bảo vệ sự an nguy của mọi người nên mới không dẫn theo tọa kỵ Hỏa Vân Khuyển.  
Cũng chính hành động này của Dương Bách Xuyên đã kích thích quyết tâm tu luyện của mọi người, ai ai cũng chăm chỉ tu luyện hơn trước với hy vọng sớm ngày san sẻ gánh nặng giúp môn chủ, ít nhất là không gây trở ngại.  
Lần này Ngô Mặc Thu cũng muốn đi, nhưng Dương Bách Xuyên không đồng ý. Dù sao tu vi của Ngô Mặc Thu hơi yếu, để nàng ở lại tu luyện thì thích hợp hơn.  
Bản thân Ngô Mặc Thu cũng biết mình không giúp được gì cho tiên sinh, bây giờ nàng trở thành gánh nặng rồi.  
Ngô Mặc Thu đứng trên cồn cát nhìn theo Dương Bách Xuyên và Mạnh Trường Thanh rời đi, quyết tâm nói: "Tiên sinh yên tâm, khi ngài trở về Thu Nhi nhất định đột phá, không gây cản trở cho tiên sinh."  
Sau một ngày một đêm bôn ba trong sa mạc vô cùng vô tận, Dương Bách Xuyên và Mạnh Trường Thanh đã đến địa giới phía nam hang ổ thổ phỉ kéo dài chín vạn dặm.  
Dương Bách Xuyên nhìn sa mạc mênh mông, hỏi Mạnh Trường Thanh: "Lão Mạnh, ông có tìm được vị trí của nhà họ Dương không?"  
Mạnh Trường Thanh khẳng định: "Môn chủ, vị trí đại khái là ở khu vực này, hồi xưa Dương Vấn Thiên từng nói với ta cát ở chỗ nhà họ Dương bọn họ có màu đỏ, chúng ta chỉ cần tìm được chỗ cát đỏ là có thể gõ cổng nhà họ Dương."  
"Chỉ mong Dương Vấn Thiên không lừa ông. Sao ta lại cảm thấy càng đi càng hoang vắng, còn chả thấy tên thổ phỉ nào. Theo lý thì địa giới hang ổ thổ phỉ chín vạn dặm này có không ít thổ phỉ mới đúng chứ." Dương Bách Xuyên nghi ngờ.  
Mạnh Trường Thanh trầm ngâm: "Môn chủ không biết rồi, tuy nói là địa giới hang ổ thổ phỉ kéo dài chín vạn dặm, nhưng bốn phía đông tây nam bắc đều có thế lực hàng đầu hang ổ thổ phỉ chiếm cứ, địa bàn của các thế lực thổ phỉ nhỏ nhiều nhất chỉ bốn vạn dặm là cùng, năm vạn dặm còn lại đều bị các thế lực hàng đầu như nhà họ Dương chiếm cứ, có rất ít người dám xông bừa."  
"Thì ra là thế, vậy chúng ta đi tiếp thôi... Ồ, sao bầu trời bên kia lại màu đỏ?" Dương Bách Xuyên nhìn về phía chân trời cách đó hơn mấy nghìn mét.
"Có lẽ chúng ta tìm thấy rồi!" Mạnh Trường Thanh nhìn phía chân trời đỏ rực cách hơn nghìn mét.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.