Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2220:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả người lập tức nặng nề trong tiếng ầm ầm, Dương Bách Xuyên cũng trợn mắt, tận mắt nhìn thấy mười hai cánh hoa Hắc Liên chui vào trong cơ thể Tiền Bất Hoán rồi trở ra, Tiền Bất Hoán kinh hãi hét lên một tiếng, thân thể vốn đã nứt ra một đường máu hẹp dài như mạng nhện, ngay sau đó nổ tung.  
Mùi máu tanh nồng nặc ngất trời, mặt đất đầy thịt nát.  
Cả đời ngông cuồng của Tiền Bất Hoán, liên tiếp hai lần đả thương chính mình, thân thể biến thành một bãi thịt nát, khiến cho Dương Bách Xuyên vô cùng kinh ngạc.  
Nói thật, hắn đối với chiêu đầu tiên nhất kiếm nhất Hắc Liên của kiếm quyết Hắc Liên, cũng không có bao nhiêu hy vọng, sau khi kiếm quyết Hắc Liên xuất hiện trong thức hải, thật ra trong lòng hắn nghĩ có thể đỡ được đòn tấn công của Tiền Bất Hoán là đủ rồi.  
Vào tình thế cấp bách, hắn đã thi triển dựa theo kiếm chiêu truyền trong đầu mình.  
Ai có thể ngờ uy lực một chiêu của kiếm quyết Hắc Liên sẽ cường đại như vậy, hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của hắn.  
Ngay cả hắn cũng không khỏi hít vào một luồng khí lạnh.  
Hắn không nhịn được lẩm bẩm: “Quá cường đại.”  
Nhưng sau khi định thần lại, trong lòng Dương mỗ lại tràn đầy vui mừng, nếu có thần thông kiếm kỹ này bên cạnh, cục cưng của ta, bây giờ ngay cả Viên Nhật Tân đứng trước mặt hắn, hắn tự tin rằng mình có thể bổ cho ông ta một kiếm.  
Nhất kiếm nhất Hắc Liên~  
Quả nhiên là danh bất hư truyền, kiếm chiêu cùng với tên gọi quá chính xác.  
Đầu tiên là hàng trăm kiếm vũ nhảy ra, tập hợp thành một đóa Hắc Liên, sau đó Hắc Liên nổ tung thành mười hai cánh hoa, mỗi một cánh hoa đều chứa đầy kiếm khí cường đại, tương đương với mười hai kiếm khí cường đại.  
Nói nó có uy lực vô tận cũng không quá đáng.  
Hắn chưa từng nghĩ tới Hắc Liên tử vẫn luôn giấu ở sâu trong thức hải, vậy mà còn ẩn giấu một thần thông kiếm kỹ.  
Đáng tiếc, mặc dù xuất hiện cái tên “kiếm quyết Hắc Liên”, nhưng kiếm chiêu xuất hiện trong đầu hắn chỉ có một chiêu, nhất kiếm nhất Hắc Liên.  
Khi Dương Bách Xuyên chìm vào trong thức hải để nhìn Hắc Liên tử, hắn không hề phát hiện ra bất cứ điều gì, cũng không có chiêu thứ hai của kiếm kỹ xuất hiện, hắn nghĩ cần phải có điều kiện gì đó để chiêu thứ hai của kiếm kỹ mới xuất hiện được, chuyện này đợi sau khi trở về, hắn sẽ từ từ nghiên cứu.  
Dù sao trong đầu có thêm một thần thông kiếm kỹ, đối với hắn cũng là một chuyện tốt.  
Có thêm một cách để bảo vệ tính mạng, hơn nữa còn là loại hình chiến đấu, hắn thực sự rất vui.  
Ngay khi Dương mỗ đang âm thầm hạnh phúc trong lòng, một tiếng hét thảm vang lên bên tai hắn.  
“A~”  
Là giọng của Thu Nhi, hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Ngô Mặc Thu bị một gã tu sĩ Xuất Khiếu hậu kỳ đánh ra nguyên hình.  
Dù sao tu vi của Ngô Mặc Thu không phải là Xuất Khiếu cảnh, âm thầm hỗ trợ Mạnh Trường Thanh ngăn chặn ba gã tu sĩ Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ cũng có hơi quá sức.  
Mà ba gã tu sĩ Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ nhìn thấy Tiền Bất Hoán bị Dương Bách Xuyên chém giết, lập tức hoảng sợ bắt đầu quay người bỏ chạy.  
Ba người bọn họ bị một tên Nguyên Anh sơ kỳ nhỏ bé như Mạnh Trường Thanh và một tên quỷ tu âm thầm ẩn thân trốn trong bóng tối dây dưa cả buổi, còn chịu tổn thất không nhỏ, có thể nói là uất ức đến cực điểm.  
Mắt thấy thân thể Tiền Bất Hoán hoá hành thịt vụn, rốt cuộc không muốn đánh nữa, bắt đầu bỏ chạy.  
Dương Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng, hại Ngô Mặc Thu bị thương, sao hắn có thể để bọn họ chạy thoát được, ngay cả Tiền Bất Hoán cũng bị hắn g iết chết, ba người Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ bọn họ sao có thể buông tha?  
Lúc này hắn một cước nhấc chân biến mất tại chỗ, thi triển kiếm Đồ Long trong tay ra kiếm quyết Hắc Liên, Hắc Liên lập tức xuất hiện, một kiếm bổ xuống, hóa thành mười hai cánh hoa, không hề bất ngờ mà chui vào trong cơ thể ba người họ.  
“A a a~”  
Trong tiếng hét thảm thiết, ba tu sĩ Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ chưa chạy cách mười mét đã ngã xuống đất, trên người mỗi người bọn họ xuất hiện bốn lỗ máu.  
Mười hai cánh hoa, dưới sự điều khiển công bằng của Dương Bách Xuyên, bốn cánh hoa trên cơ thể mỗi người, bốn lỗ máu, trong nháy mắt mất đi sức sống.  
Tính đến giờ, Tiền Bất Hoán và mười tên tu sĩ Xuất Khiếu cảnh mà ông ta dẫn theo đã bị tiêu diệt hết.  
“Ha~”  
Dương Bách Xuyên thu kiếm lại, thở ra một hơi, sau đó quay sang hỏi Ngô Mặc Thu: “Thu Nhi, ngươi sao rồi?”  
“Tiên sinh, ta không sao, chỉ bị thương một chút mà thôi.” Nàng vẫn luôn âm thầm trợ giúp Mạnh Trường Thanh quấy rối ba gã tu sĩ Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ, ai ngờ sau đó ba gã lại phát động đại công kích, nàng bị thương lộ ra nguyên hình, cũng may thương thế không nặng.  
Dương Bách Xuyên gật đầu rồi nhìn về phía Mạnh Trường Thanh đang ngồi điều tức, nói: “Lão Mạnh, không sao chứ?”  
“Không sao, ta nghỉ ngơi một chút là ổn thôi, đáng tiếc hàng tồn trận pháp phù chú trong tay ta đã dùng hết rồi.” Lại nói, Mạnh Trường Thanh cũng đau lắm, vì khống chế ba gã tu sĩ Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ, ông ta đã lấy hàng tồn trận pháp phù chú được luyện chế lúc ông ta toàn thịnh ra dùng hết.  
Nói không đau là giả, hiện tại tu vi của Mạnh Trường Thanh đã giảm mạnh, không thể luyện chế ra trận pháp phù chú có uy lực cường đại nữa.  
Dương Bách Xuyên nhìn thấy Mạnh Trường Thanh lúc nói chuyện khóe miệng co rút, biết ông ta đang đau lòng, cho nên cười nói: “Quay về sẽ ghi công cho ngươi, chờ tu vi của ngươi khôi phục lại đỉnh phong, sẽ luyện chế được thôi. “  
“Cũng đúng, ha ha, hiện tại ta cảm thấy uy lực của cổ trùng trong đan điền đang dần dần giảm đi, trùng của môn chủ thật đúng là linh trùng nhất đẳng.” Mạnh Trường Thanh nịnh nọt hắn.  
“Được rồi, ngươi và Thu Nhi nhanh chóng ổn định khí tức, ta sẽ thu dọn chiến trường, lát nữa chúng ta rời khỏi đây càng sớm càng tốt, một Túc lão của điện Mạo Hiểm và mười tên tu sĩ Xuất Khiếu cảnh đã chết, những người trong điện Mạo Hiểm sẽ nổi điên.”   

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.