Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 222:




Hơn nữa bà nội cũng ở quê, anh nhất định sẽ thường xuyên về thăm bà và sống với bà quãng thời gian còn lại.  
Hơn nữa, còn có chuyện phát hiện ra bộ xương giao long trong sơn cốc nhỏ ở hồ Tiên Nữ, điều này chứng tỏ có thể tồn tại một nền văn minh tu chân ở thời đại này trên núi lớn của quê nhà, sau này anh có thể thành lập một cứ điểm, lấy linh khí dày đặc của sơn cốc nhỏ làm trung tâm để phát triển thế lực của mình.  
Về chuyện xây dựng thế lực, sư phụ cũng từng nói qua, ông có phần lớn tâm phát tu hành Thuật Dẫn Thể, có rất nhiều công pháp tu chân, không lợi dụng thì thật sự lãng phí.  
Hơn nữa anh còn trêu chọc vào võ giả cổ của nhà họ Mã và nhà họ Diệp ở Yên Kinh - hai gia tộc võ cổ rất lớn, sau này ở trên con đường này không chừng còn có thể đắc tội người khác, có một thế lực của riêng mình đương nhiên sẽ mạnh hơn so với bản thân chiến đấu một mình.  
Mà quê nhà cũng là một cứ điểm tốt để xây dựng nền móng.  
Điểm cuối cùng chính là, công ty Vân Kỳ của anh và Lưu Tích Kỳ, sau này đã có công thức đan dược trong đầu anh làm cái chèo chống để phát triển thành một đế quốc thương mại quốc tế, anh tin chuyện này sẽ thành công, chờ công ty lớn mạnh lên không thể thiếu cần có võ lực bảo vệ.  
Mặc dù hiện tại làm những việc này có hơi sớm, nhưng mọi việc đều phải chuẩn bị chu đáo, cuối cùng mới không sai.  
Rất nhiều nguyên nhân cộng lại khiến Dương Bách Xuyên càng thêm cho rằng chuyện này nhất định phải làm.  
Cho nên Dương Bách Xuyên suy đi nghĩ lại, anh cảm thấy chuyện cải tạo thôn kiến trúc càng ngày càng quan trọng, thậm chí là bắt buộc phải làm.  
Lưu Chấn Quốc nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, không khỏi cũng âm thầm gật đầu, cảm thấy ý tưởng này của Dương Bách Xuyên không tệ, việc này có thể giữ gìn kiến trúc cổ trong thôn còn có thể tạo ra lợi ích cho bà con, đây là một chuyện tốt.  
Nhìn Dương Bách Xuyên, ông ta đồng ý với ý tưởng của anh và nói: “Nhóc Xuyên, được được, quả nhiên không hổ là sinh viên đại học, giống như một người có tri thức, có tư duy, có giác ngộ.”  
Đối với lời khen ngợi của Lưu Chấn Quốc, trong lòng Dương Bách Xuyên rất xấu hổ, thật ra anh phần lớn vẫn là vì lợi ích của mình, nhưng đối với việc trợ giúp người trong thôn gia tăng lợi ích đích thật cũng là thật lòng, giờ phút này anh chỉ có thể nhận lấy một tiếng có giác ngộ mà Lưu Chấn Quốc nói.  
Sau khi Lưu Chấn Quốc nói xong, đề tài vừa chuyển lại nói: “Ý tưởng rất hay, nhưng cháu sắp xếp vấn đề ở lại của bà con như thế nào, nếu cháu muốn cải tạo thành thôn kiến trúc, vậy thì từng căn nhà đều phải giải tỏa, đến lúc đó mọi người phải ở đâu?”  
“Vấn đề này của chú Lưu cháu đã suy nghĩ kỹ rồi, không phải mọi người đều thích ở toà nhà nhỏ sao, cháu nghĩ thế này, ở một vùng đất hoang lớn đối diện thôn Nam Pha kia, cháu sẽ xây dựng một tòa nhà nhỏ hai tầng cho mọi người không có nhà đến ở, cũng là loại sân độc lập, nông thôn mới được xây dựng ở phía nam trên tivi chính là loại này.  
Mỗi nhà lắp đặt một hệ thống cung cấp nước máy, tắm rửa bằng bình năng lượng mặt trời, khí sinh học, xây dựng một thôn mới hiện đại hơn, chú thấy có được không, đến lúc đó vấn đề huy động mọi người ủng hộ phải phụ thuộc vào Sơn Đại Vương như chú đây... Ồ, không đúng, phải là bí thư chi bộ thôn rồi.”  
Lúc còn bé, Dương Bách Xuyên cũng bướng bỉnh, đặt biệt danh cho Lưu Chấn Quốc là Sơn Đại Vương, anh chỉ nói lỡ miệng.  
“Ha ha ha, thằng nhóc thối nhà cháu vẫn gọi chú là Sơn Đại Vương sao? Được đấy, ý tưởng này của cháu thật ra không hẹn mà tình cờ trùng với nội dung trong cuộc họp vào thời gian trước của xã. Chính phủ chủ trương cải tạo nông thôn mới, thật ra cả nước đã có rất nhiều nơi đang bắt đầu thực hiện, vì thôn của chúng ta nhỏ, lại ở sâu trong núi lớn, không có phương tiện đi lại, ý nghĩ này của cháu, chú đoán chừng lãnh đạo xã nghe xong chắc chắn rất vui mừng, dù sao cũng không cần trong xã bỏ tiền ra, là một người tư nhân cải tạo, chú cũng thấy không thành vấn đề. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.