Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2216:




Nhưng trong mắt Dương Bách Xuyên là mười tu sĩ Xuất Khiếu cảnh, trong đó ba gã là Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ, ba gã là Xuất Khiếu cảnh trung kỳ, bốn gã là Xuất Khiếu sơ kỳ.  
Ngay lúc năng lượng kiếm của Mạnh Trường Thanh chém xuống, toàn thân ba gã tu sĩ Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ phát ra quang mang, thân thể cũng tránh thoát khỏi sự vây khốn từ bùa chú của Mạnh Trường Thanh, nhanh chóng lui về phía sau nhiều hơn, mà toàn thân ba gã tu sĩ Xuất Khiếu cảnh cũng phát ra quang mang sáng ngời, có vẻ sắp thoát khỏi cảnh khốn khó.  
Còn sắc mặt của bốn gã tu sĩ Xuất Khiếu cảnh sơ kỳ thì trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ bị năng lượng kiếm của Mạnh Trường Thanh chém xuống.  
Trong nháy mắt sau khi Dương Bách Xuyên phản ứng lại, hắn bước ra một bước, chạy về phía ba gã Xuất Khiếu cảnh trung kỳ sắp thoát khỏi.  
Advertisement
Tuy là Mạnh Trường Thanh nói không cần môn chủ như hắn tự mình ra tay, nhưng Dương Bách Xuyên sao có thể để cơ hội động thủ vụt mất khỏi tầm tay?  
Đã để cho ba gã Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ tránh thoát, không thể để cho ba gã Xuất Khiếu cảnh trung kỳ chạy thoát nữa.  
“A a a~”  
“Phập phập phập~”  
Năng lượng kiếm của Mạnh Trường Thanh chém vào người bốn gã tu sĩ Xuất Khiếu cảnh sơ kỳ, mà Dương Bách Xuyên phóng ra cũng đồng thời vung kiếm, chém đứt đầu ba gã Xuất Khiếu cảnh trung kỳ.  
Trong nháy mắt, Tiền Bất Hoán mang đến mười thân vệ Xuất Khiếu cảnh, ngoại trừ ba gã có tu vi cao là Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ chạy thoát, còn lại bảy người đã bị Dương Bách Xuyên và Mạnh Trường Thanh liên thủ chém chết.  
Từ lúc Mạnh Trường Thanh ra tay đến Dương Bách Xuyên ra tay, thời gian cùng lắm chỉ mất ba hơi thở ngắn ngủi.  
Trong chớp mắt, sáu gã Xuất Khiếu cảnh bị mất mạng.  
Tiền Bất Hoán ở đằng xa mở to hai mắt, bày vẻ mặt không thể tin vào hai mắt của mình, quá mức kinh người.  
Trong lòng ba gã Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ đào thoát khỏi vẫn còn sợ hãi, nếu như ba người bọn họ trì hoãn thời gian thêm một hơi thở nữa cũng sẽ mất mạng.  
Dương Bách Xuyên cầm kiếm đứng ở bên cạnh Mạnh Trường Thanh, trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ, phải biết rằng Mạnh Trường Thanh hiện tại chỉ là tu vi Nguyên Anh sơ kỳ thôi, thế mà ông ta xém chút nữa đã g iết chết thập đại tu sĩ Xuất Khiếu cảnh.  
Quả thật không hổ danh là trận tiên.  
Dương Bách Xuyên cũng từng xem qua phù chú vừa rồi trong tay Mạnh Trường Thanh từ trong sách cổ, đó là trận pháp phù chú, phù chú cỡ này rất khó luyện chế, bởi vì là đây là một bộ trọn vẹn, muốn khống chế tất cả các phương diện không hề dễ dàng.  
Nhìn bộ dáng thao túng trận pháp mười tấm phù chú vừa rồi của Mạnh Trường Thanh, quả thực ung dung giống như ăn cơm vật  
“Lão Mạnh lợi hại thế~” Dương mỗ không khỏi tán thưởng.  
Mạnh Trường Thanh cười khổ nói: “Môn chủ quá khen, vừa rồi là trận pháp phù chú, ta đã luyện lúc tu vi vẫn chưa bịt thụt lùi, còn là cảnh giới Nguyên Anh đại viên mãn, hiện tại chỉ sống nhờ thành tích trong quá khứ. Đáng tiếc là tu vi đã tụt dốc đến Nguyên Anh sơ kỳ, nếu vào thời điểm mạnh nhất, mặc dù là trong một hơi thở không thể g iết chết được mười người, thế nhưng ta vẫn chắc chắn có thế gi ết chết đồng thời ba tên Xuất Khiếu cảnh trung kỳ.”   
“Mẹ kiếp~”  
Dương Bách Xuyên nghe Mạnh Trường Thanh nói, nhịn không được mà chửi thề, cái này quá mạnh rồi.  
Nhưng hắn cũng biết Mạnh Trường Thanh không hề nói quá, hiện giờ chỉ trong một hơi thở mà ông ta đã có thể khống chế thập đại tu sĩ Xuất Khiếu cảnh, chém chết bốn gã Xuất Khiếu cảnh sơ kỳ rồi. Nếu là ở lúc tu vi mạnh nhất, Dương Bách Xuyên tin tưởng Mạnh Trường Thanh chắc chắn có thể làm được.  
Hắn nhịn không được nói thầm: “Bây giờ ta mới hiểu được câu nói của các cụ ngày xưa, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, chính là nói đến người mạnh cỡ như lão Mạnh ngươi, không hổ là đông trận tiên.”  
“Môn chủ, ta không chắc chắn có thể đối phó lại Tiền Bất Hoán, nhưng ta có thể dùng tuyệt chiêu để ngăn cản ba tu sĩ Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ kia nửa canh giờ.” Mạnh Trường Thanh lập tức nói.  
Dương Bách Xuyên nheo mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiền Bất Hoán rồi nói với Mạnh Trường Thanh: “Vậy là đủ rồi, ngươi cứ việc kéo dài thời gian, ta bảo Thu nhi trợ giúp ngươi, chờ ta g iết chết lão già khốn khiếp Tiền Bất Hoán này thì có thể xử lý ba tu sĩ Xuất Khiếu hậu kỳ kia rồi.”  
“Thu nhi, trợ giúp lão Mạnh.” Dương Bách Xuyên truyền âm cho Ngô Mặc Thu đang ẩn thân trong bóng tối.  
“Tiên sinh yên tâm, Thu nhi biết rồi.”  
Lúc hắn đang truyền âm nói chuyện với Ngô Mặc Thu, Tiền Bất Hoán ở phía đối diện đột nhiên phát điên cuồng hét lên: “Dương Bách Xuyên... Lão phu phải băm ngươi thành trăm mảnh, ya ~”  
Sau khi Tiền Bất Hoán lấy tinh thần, lập tức rống giận xông về phía Dương Bách Xuyên.  
Mười thân vệ mà trong chớp mắt đã bị giết bảy người, tổn thất này quá lớn, sau khi trở về, ông ta cũng không có cách nào để ăn nói với cửu Túc lão, suy cho cùng là ông ta khinh địch, nếu không ngay từ đầu ông ta đã ra tay cùng lúc với mười thân vệ rồi, sẽ không làm chết bảy thân vệ ngay tức khắc như thế.  
“Lão già khốn khiếp, muốn chết cũng đừng sốt ruột như thế, tiểu gia có thể hầu hạ ngươi quy thiên bất cứ lúc nào mà, ha ha ~” Dương Bách Xuyên cười lớn, nhìn thấy Tiền Bất Hoán xông tới, hắn không lui lại mà tiến lên nghênh đón.
Dương Bách Xuyên đã từng chém chết một tên thổ phỉ Thảo Thượng Phi ở Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn, ở trong mắt hắn Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn cũng chỉ được như thế.  
Tuy rằng mình là Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ, chênh lệch với Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn một tiểu cảnh giới, nhưng từ khi bước vào tu chân tới nay, hắn vẫn luôn dựa vào tu luyện công pháp hoặc có thể nói có chút giống với truyền thừa tu luyện bẩm sinh, cả hành trình chiến đầu rồi vượt cấp và đi tới ngày hôm nay. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.