Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2212:




Sắc mặt Dương Bách Xuyên trở nên âm trầm, hắn nhìn về phía Tiền Bất Hoán và Tiền Kim Ngôn, cười lạnh nói: "Đầu tiên, ta nói trước ta không sống trong vương thành Mạo Hiểm của các ngươi. Tiếp theo ta tới đây để bán đan dược, có quan hệ bình đẳng với các ngươi. Hơn nữa, ngươi… con mẹ nó là cái thá gì? Nể mặt lắm mới gọi ngươi một tiếng đạo hữu, tưởng là túc lão của điện Mạo Hiểm thì ngon à? Giao dịch này ông đây đéo làm nữa, trong điện Mạo Hiểm không chỉ có một mình cửa hàng của nhà các ngươi, có rất nhiều cửa hàng khác, tưởng ông đây sợ đan dược xịn trong tay ông đây không bán ra được tại đất châu Tây Sơn này chắc?"  
"Ngươi…" Tiền Bất Hoán bị mấy lời vừa rồi của Dương Bách Xuyên chọc đến mặt mũi tái mét. Ông ta giơ tay lên run rẩy chỉ về phía Dương Bách Xuyên, giờ khắc này ông ta thật muốn giết người, tung một cường đánh chết Dương Bách Xuyên.  
Nhưng mà… Không được.  
Advertisement
Nơi này là đại sảnh Mạo Hiểm, là một nơi quan trọng trong điện Mạo Hiểm.  
Một khi động thủ sẽ khiến đám quái vật ở Chấp Pháp Đường kia tìm tới đàn áp, huống chi ông ta còn là Túc lão thứ mười của điện Mạo Hiểm, đại diện cho điện Mạo Hiểm nữa.  
Vốn dĩ ông ta chỉ muốn ra oai phủ đầu với Dương Bách Xuyên thôi, dùng thân phận và tu vi doạ nạt hắn một chút, mục đích là để ép giá. Chung quy thì một vạn linh thạch một viên đan Chân Khí, tổng bốn mươi tám vạn linh thạch quả thật không phải là con số nhỏ, vậy nên ép giá mới là mục đích chính.  
Advertisement
Không ngờ… ông ta làm màu hơi quá, ngược lại khiến cho Dương Bách Xuyên sinh ra phản ứng dữ dội.  
Tiền Bất Hoán không ngờ thằng nhóc này lại không đi theo lẽ thường.  
Giờ thì hay rồi, chọc giận hắn, giao dịch cũng toang luôn.  
Tiền Bất Hoán cũng không khỏi hoảng hốt, trước khi tới đây ông ta đã nhận được mệnh lệnh từ trưởng lão thứ chín – cũng chính là đại lão của ông ta, phải lấy được hết bốn mươi tám viên đan Chân Khí.  
Điện Mạo Hiểm sắp có một cuộc cải tổ lớn, phe cánh bọn họ mà có một lô đan Chân Khí cao cấp thì không khác gì hổ mọc thêm cánh, cần phải giữ lại đan dược mới được.  
Nhưng ở đây ông ta không dám dùng sức mạnh để cướp đoạt, nhưng nếu ra bên ngoài thì lại càng không được. Nếu Dương Bách Xuyên bước ra khỏi đây rồi lập tức bán lại đan dược cho thế lực dưới trướng túc lão thứ nhất hoặc là túc lão thứ ba, vậy thì Túc lão thứ chín - vị chủ tử đứng sau lưng Tiền Bất Hoán ông chắc chắn sẽ lột da rút gân ông ta mất.  
Người khác không biết nhưng Tiền Bất Hoán ông lại biết nội tình. Điện Mạo Hiểm có ba vị Phân Thần Cảnh, ba thế lực lớn bằng mặt không bằng lòng, khoảng thời gian trước nghe đồn túc lão thứ nhất - Trịnh Diêm Vương lấy được chí bảo gì đó, hơn nữa còn là chí bảo mà Mạo Hiểm Vương đã để lại. Một khi Trịnh Diêm Vương luyện hóa xong và xuất quan, điện Mạo Hiểm sẽ nổi lên một hồi gió lốc.  
Mà túc lão thứ ba - Viên Thiên Cương thì lại nghe nói vì một thằng nhóc lạ hoắc mà xông vào khu vực cấm phía Nam, bị ba đại yêu tu ở khu vực cấm phía Nam đánh cho trọng thương. Hiện tại ông ta cũng đang khôi phục thương thế.  
Còn về phần Túc lão thứ chín ở trên đầu ông ta, lần này cũng đang chuẩn bị cho đợt cải tổ sắp tới của điện Mạo Hiểm, một là muốn giành được lợi ích lớn, hai là… cũng muốn có một cách để bảo vệ chu toàn.  
Ba đại thế lực đều không nhàn rỗi.  
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là một cuộc nội chiến. Đến lúc đó đan dược sẽ là hàng hóa khan hiếm, bởi vậy dù có thế nào đi chăng nữa ông ta cũng không thể để Dương Bách Xuyên ra ngoài bán đan dược lại cho hai thế lực khác.  
Tuy rằng bị Dương Bách Xuyên mắng đến mức sắp bùng nổ, nhưng Tiền Bất Hoán vẫn không dám đắc tội Dương Bách Xuyên. Không lấy đan dược được, Túc lão thứ chín đứng sau lưng ông ta sẽ đuổi ông ta cút xéo đi luôn.  
Nhìn thấy Dương Bách Xuyên đang định rời đi, Tiền Bất Hoán vội vàng nháy mắt với Tiền Kim Ngôn.  
Tiền Kim Ngôn đang cực kỳ sốc, không ngờ tật xấu thích tự cao tự đại của vị sư thúc này của nhà mình lại trực tiếp đắc tội với người ta, càng không ngờ rằng Dương Bách Xuyên cũng là một người không chịu thua kém, nói đi là đi. Tiền Kim Ngôn biết Túc lão thứ chín coi trọng đan dược tới cỡ nào, cho nên không cần Tiền Bất Hoán nháy mắt, ông ta cũng phải ngăn Dương Bách Xuyên lại.  
"Vô Diện huynh đệ, dừng bước dừng bước…"  
Tiền Kim Ngôn nhận lỗi với Dương Bách Xuyên, nói lời hay tiếng đẹp làm hoà với hắn.  
"Hừ!" Sau khi Dương Bách Xuyên dừng lại thì khẽ hừ lạnh một tiếng.  
"Vô Diện huynh đệ, linh thạch bọn ta đã mang đến đủ, ở đây là bốn mươi tám vạn linh thạch, một viên cũng không thiếu, ngươi đếm lại đi." Tiền Kim Ngôn lấy nhẫn trữ vật từ trong tay Tiền Bất Hoán, cười làm lành đưa đến trước mặt Dương Bách Xuyên. Hiện tại ông ta không dám để Tiền Bất Hoán bàn giao dịch với Dương Bách Xuyên nữa, nếu lại đắc tội với Dương Bách Xuyên, không nói đến chuyện pha mua bán lần này sẽ ngâm nước nóng, mà tiền đồ của Tiền Kim Ngôn ông cũng đi tong luôn, bởi vậy ông ta trực tiếp giao dịch với Dương Bách Xuyên.  
Dương Bách Xuyên nheo mắt, hắn không nhận lấy nhẫn trữ vật mà Tiền Kim Ngôn đưa qua mà chỉ nói ra một câu suýt chút nữa khiến Tiền Kim Ngôn và Tiền Bất Hoán nổi trận lôi đình: "Giờ tăng giá rồi, một viên đan dược một vạn năm linh thạch, muốn mua thì mua."  
"Ngươi ăn cướp à?" Tiền Bất Hoán đứng bên cạnh cố chịu đựng không hé răng cuối cùng không nhịn được nữa mà giận dữ quát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.