Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 213:




Vân Thiên Tà nghe thấy, mắng luôn: "Thằng nhóc thúi này, con phải biết đủ chứ! Nếu ở Tu Chân Giới, giới luyện đan sư sẽ vì một gốc cây này mà nổi lên gió tanh mưa máu đó. Ba mươi sáu cây không hề ít chút nào!"  
Nghe vậy Dương Bách Xuyên cười hềnh hệch: "Con nói bừa thôi, hì hì!"  
May mà không gian trong bình Càn Khôn của anh có bùn đất có thể trồng được những linh dược này. Anh trồng toàn bộ ba mươi sáu cây linh dược Long Huyết trong không gian bình Càn Khôn.  
Tiếp đó, anh chuẩn bị thu bộ xương giao long vào bình Càn Khôn.  
Anh thầm đọc trong lòng: "Thu vào!"  
Ầm!  
Rầm!  
Sau đó Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt sững sờ, ngơ ngác nhìn bộ xương khổng lồ sập xuống và hóa thành bụi trong quá trình thu vào.  
"Lão già, chuyện chuyện... chuyện gì thế này?" Anh hỏi sư phụ.  
"Ồ, chắc là lâu đời quá nên hóa phong rồi thì phải. Hoặc là tất cả năng lượng trong xương rồng đã bị cỏ Long Huyết hấp thu gần hết, bây giờ bị con động vào thì thành ra như vậy."  
Vân Thiên Tà cũng hơi nghi vấn, sau đó khẽ thốt lên: "Đồ nhi ngu ngốc, có gì đó bất thường, chắc là vấn đề nằm ở thanh kiếm kia. Lúc nãy con thu xương rồng, thanh kiếm này cắm trên xương rồng không bị thu vào không gian bình Càn Khôn... Á! Bình Càn Khôn không thể thu thanh kiếm gì gì kia vào không gian sao? Mau lấy đến nhìn xem!"  
Nghe sư phụ nói vậy, Dương Bách Xuyên nhanh chân đi tới cầm lấy thanh kiếm cổ trong bộ xương rồng đã hóa thành bụi.
Cầm lấy thanh kiếm cổ rỉ sét, mặt trên bị bao phủ bởi rêu xanh và màu xanh đồng, ở trong mắt Dương Bách Xuyên đây chỉ là một thanh kiếm đồng thau bình thường.  
Kiếm nặng mười lăm mười sáu cân, dài tầm ba thước!  
Thúc giục chân khí truyền lên trên, không có chút khác thường.  
Chỉ là một thanh kiếm đồng thau bình thường.  
“Sư phụ, người già rồi nhìn nhầm đúng không? Chân khí không hấp thu kiếm, xem ra chỉ là một thanh kiếm cổ bình thường đến mức không thể bình thường hơn.” Dương Bách Xuyên nói với sư phụ Vân Thiên Tà.  
“Con biết cái gì, kiểm cổ bình thường có thể đâm thủng đầu của cá Rồng? Kiểm cổ bình thường hồ Càn Khôn còn thu vào?” Lời nói không chút khách khí của Vân Thiên Tà vang lên.  
“A ~ vậy người nói chuôi kiếm hỏng này kỳ lạ chỗ nào? Người nhìn xem bên trên đã rỉ sét đến mức này? Còn có thể là bảo bối gì?” Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt, nói.  
“Ha ha, nhóc con thiếu kiến thức, bây giờ nói cho con những việc đó chưa chắc con đã hiểu. Tóm lại thu thanh kiếm này, đây mới là thu hoạch lớn nhất của con.” Vân Thiên Tà không muốn nhiều lời với đồ đệ chưa hiểu việc đời này.  
Lải nhải hai câu với anh rồi yên lặng, không để ý đến Dương Bách Xuyên.  
Còn Dương Bách Xuyên, tuy ngoài miệng nói không để ý đến kiểm cổ này, nhưng vẫn cầm vào tay. Làm sao anh có thể không nghe được sự coi trọng trong lời nói của sư phụ với thanh kiếm này.  
Thanh kiếm có thể gi3t chết cá Rồng, thật sự không phải vật phàm.  
Ở trong lòng lấy một cái tên cho kiếm cổ -- kiếm Đồ Long!  
Sau đó Dương Bách Xuyên nhìn, cũng không có thứ gì đáng giá lấy đi. Thứ duy nhất còn sót lại dưới đáy vực chính là con cá Rồng trong khe đá ngầm, mỗi con to bằng một cánh tay, dài gần 1 mét.  
Tùy tay cầm thanh kiếm Đồ Long lên phang một kích xuống một chỗ đá ngầm.  
“Ầm ~” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.