*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này, m Thần và Dương Thần biến thành hai luồng sáng, một đen một trắng cao chín thước ở sau lưng hắn, nháy mắt đã đi về phía hai yêu hồ hóa thân thành Trương Thiến và Bộ Thanh Mai đang muốn chạy trốn.
Hắn cảm nhận được khí tức của hai yêu hồ này yếu hơn, cao nhất cũng chỉ là Nguyên Anh đại viên mãn, đối với Dương Bách Xuyên mà nói, để m Dương Nhị Thần đi đối phó chẳng tốn hơi sức nào.
Chỉ trong nháy mắt, m Dương Nhị Thần lóe lên rồi biến mất, chui thẳng vào trong cơ thể của hai yêu hồ.
“Aa~”
Sau hai tiếng hét kinh hoàng, trên mặt đất lại xuất hiện thêm hai xác Sa Hồ, Dương Bách Xuyên đã điều khiển m Dương nguyên thần để cắn nuốt thần hồn của yêu hồ.
Advertisement
Lúc này, trên mặt đất còn có một cơ thể bị chia làm hai đoạn.
Trong nháy mắt, từ cơ thể của yêu hồ bay ra một hạt châu màu xanh, bay vèo một cái vào trong vách tường rồi biến mất.
Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn qua nhưng cũng không đuổi theo, yêu hồ thừa dịp sơ hở chạy trốn, hiển nhiên là nguyên thần chạy trốn, tình hình này rất khó đuổi theo.
Hắn cũng không để ý nhiều, dù sao thì thể xác đã bị tiêu diệt, nguyên thần có chạy trốn thì cũng không gây ra sóng gió gì.
Hắn vung tay về xác hai yêu hồ trên mặt đất, ngay lập tức, hai viên ngọc màu xanh lục lớn chừng bằng hạt đào bay ra từ trong cơ thể, trực tiếp bị Dương Bách Xuyên thu lấy.
Dương Bách Xuyên biết đây là yêu đan của yêu hồ, giống như nguyên anh của thu chân giả, mặc dù thần hồn bị tiêu diệt nhưng trong yêu đan vẫn lưu lại sức mạnh, dùng để luyện đan hoặc là tu luyện thì cực kỳ tốt.
Hắn không dám dùng nguyên anh của Nhân Tộc, bởi vì đều là nhân loại, dù sao thì vẫn có trở ngại, nhưng nếu là yêu đan của yêu tộc thì Dương Bách Xuyên lại không quan tâm, huống chi đây còn là yêu hồ dám đùa giỡn hắn.
Sau khi thu lấy yêu đan của yêu hồ, Dương Bách Xuyên lấy đầu lâu Thiên Linh đang treo bên hông, hắn cầm trong tay nói: “Thiện Linh, hiện thân đi.”
Dứt lời, đầu lâu trong tay hắn phát ra sáng màu đỏ sẫm, hóa thành một tia sáng, chớp mắt, bên cạnh Dương Bách Xuyên đã xuất hiện một đứa bé chừng ba – bốn tuổi.
“Thiện Linh bái kiến chủ nhân.”
Thần hồn của Thiện Linh bị Dương Bách Xuyên khống chế, không có sự cho phép của Dương Bách Xuyên thì sẽ không được tự tiện biến thành hình người.
Vẻ mặt Dương Bách Xuyên không chút thay đổi nhìn qua, mang theo tài khí của Thiện Linh, dù sao thì hắn vẫn luôn có chút mâu thuẫn, bởi vì Thiện Linh vốn là tà khí được sinh ra từ oán khí của thế gian, người bình thường, nhất là tu chân giả sẽ vô cùng khó chịu khi gặp nó, cảm giác không thoải mái.
Có điều, lần này may mà có Thiện Linh mới cứu được hắn một mạng, mặc dù không thích hơi thở của Thiện Linh nhưng Dương Bách Xuyên vẫn mỉm cười nói: “Lần này ngươi làm rất tốt.”
“Thiên chức của Thiện Linh là bảo vệ chủ nhân, chủ nhân đừng khách sáo.” Rõ ràng, bộ dáng chỉ là một đứa trẻ nhưng lời nói của Thiện Linh lại không có chút cảm xúc nào, khiến cho người khác không thể lại gần, cũng không thể xem hắn như một đứa trẻ.
Dương Bách Xuyên không khách sáo nữa, hắn gật đầu: “Nhìn qua, đại sảnh này không thấy được đường vào, nhìn xem có còn cảnh ảo ảnh hay không?”
“Nếu như vừa rồi, chủ nhân giế t chết thần hồn của yêu hồ muốn chạy thoát, ảo cảnh ở nơi này đương nhiên sẽ biến mất, nhưng Thiện Linh cũng có cách phá vỡ ảo ảnh.” Dứt lời, Thiện Linh đi tới một góc trong sảnh, hai tay phát ra ánh sáng màu đỏ, đột nhiên hóa thành mặt trời đỏ rực vô cùng chói mắt, toàn thân tỏa ra ánh sáng chiếu rọi toàn bộ đại sảnh.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy ánh sáng thì nhắm mắt theo bản năng.
“Chủ nhân, xong rồi.”
Giây sau, giọng của Thiện Linh vang lên, khi hắn mở mắt thì cảnh tượng trước mắt đã thay đổi rất lớn.
Hắn nhìn thấy Trịnh Bân Bân, Hoa Liễu Tường rồi lại cảm nhận được liên hệ giữa mình và Trùng Tử, vật nhỏ vẫn nằm sấp trên đầu hắn giống như chiếc kẹp tóc.
“Chủ nhân, vừa rồi người làm sao vậy? Ta gọi rất lâu mà người cứ không thèm để ý tới ta.” Giọng Trùng Tử vang lên trong đầu.
Dương Bách Xuyên biết, rất định là thuật ảo cảnh của yêu hồ khiến hắn mất đi liên hệ với Trùng Tử, vì vậy Trùng Từ không gọi được hắn cũng là chuyện bình thường.
“Không sao.” Dương Bách Xuyên đáp lại Trùng Tử một tiếng, sau đó nhìn về hướng Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường.
Sau khi Thiện Linh phá bỏ ảo cảnh, Dương Bách Xuyên phát hiện mình đang đứng trong một nham động tự nhiên khổng lồ, toàn bộ hang động là một ánh sáng đỏ rực như lửa, không hề giống với màu xanh lục vừa rồi.
Đây là một hang động khổng lồ phức tạp, không ẩm ướt như trong tưởng tượng mà có vẻ rất khô ráo.
Mà Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường đang đứng ở một nơi cách hắn trăm mét.
Nơi bọn họ đứng là một hang động rất lớn, cao chừng năm đến sáu mươi mét, không gian ít nhất cũng mấy vạn mét vuông. Xung quanh hang động có những cái hang lớn nhỏ, khiến cho Dương Diệc Vân có cảm giác mình đã bước vào tổ của một con ong vò vẽ.
Điều khiến Dương Bách Xuyên ngạc nhiên là vẻ mặt đau khổ của Hoa Liễu Tường, trong miệng lẩm bẩm ‘Ta muốn gi ết chết ngươi’, đuổi theo yêu hồ chém giết nhưng rõ ràng là rơi vào trạng thái bị mê hoặc, Hoa Liễu Tường chịu thiệt, toàn thân tràn đầy vết thương, hắn đánh không lại yêu hồ.
Gương mặt Trịnh Bân Bân thì tràn đầy nước mắt, đối diện với hai con yêu hồ, bọn họ đang nói gì đó, bởi vì khoảng cạc quá ra nên Dương Bách Xuyên cũng không nghe được nàng đang nói gì, giống như đang tái hiện lại những lời ở vương triều Phiêu Lưu, một con yêu hồ ở đối diện giơ móng vuốt sắc nhọn rồi từ từ lại gần Trịnh Bân Bân.
Dương Bách Xuyên đã hoàn toàn thoát hỏi thuật ảo cảnh, lúc này hắn có thể nhìn rõ bản chất, nhưng Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường lại không thấy.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy yêu hồ đang đến gần, hai người rõ ràng đã bị yêu hồ khống chế tâm ma, lâm vào trong ảo cảnh, vô cùng nguy hiểm.
Thiện Linh phá vỡ ảo ảnh, vừa xuất hiện đã trông thấy cục diện này, trong lòng Dương Bách Xuyên lập tức kinh sợ, hai người họ đều rất nguy hiểm, hắn hô to: “Thiện Linh, Trùng Tử ra tay.”