*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Bách Xuyên nhíu mày, hắn biết ba trăm dặm nếu là chỗ bình thường thì chẳng đáng gì cả. Nhưng ở nơi tràn đầy nguy hiểm thế này thì không nói là gần được. Bọn họ vừa tiến vào đã đụng phải hai, ba yêu trùng công kích rồi, ai biết đi sâu vào trong còn có thể gặp phải cái gì nữa.
Hắn vừa xem qua bản đồ trong tay Trịnh Bân Bân, hiện tại bọn họ mới đi được một phần ba lộ trình tới Hồng Sa Cốc, nếu không có chân khí chống đỡ, bọn họ rất khó đi đến mục đích thuận lợi.
Nhưng đan Chân Khí trong tay bốn người Trịnh Bân Bân đều bị dùng sạch rồi, nếu không có đủ chân khí chống đỡ thì rất khó đi tiếp.
Đang lúc Dương Bách Xuyên lo lắng, thầm nghĩ xem có nên cho mỗi người một quả linh đào hay không thì lại thấy ngoài mặt bốn người không có vẻ lo lắng chút nào. Dương Bách Xuyên thầm giật mình, cảm thấy có lẽ bản thân lo lắng dư thừa rồi.
Bốn người Trịnh Bân Bân là khách phiêu lưu, hàng năm hành tẩu trong đủ nơi hiểm địa, không lý nào trên người không mang theo đủ thiên tài địa bảo để bổ sung chân khí. Có lẽ bọn họ vẫn còn đan Chân Khí cũng nên.
Quả nhiên, Dương Bách Xuyên thoáng chốc trừng lớn mắt.
Advertisement
Lão tứ Thiết Hùng cười khà khà nhìn Dương Bách Xuyên, cất giọng ồm ồm: "Dương huynh đệ đừng lo, huynh muội chúng ta đã dám tới Hồng Sa Cốc quỷ dị này, sao có thể không chuẩn bị sung túc được. Đan dược đúng là thứ đắtt đỏ, dùng hết là hết rồi. Nhưng chúng ta còn thứ khác dùng để bổ sung chân khí. Khà khà, đây, tặng ngươi một gốc Nhân Sâm sa mạc, tuy rằng không bổ sung chân khí tốt bằng đan Chân Khí, nhưng cũng không tồi."
Dương Bách Xuyên lập công hai lần lúc gặp đàn kiến bay và con rết vây công vừa rồi, cuối cùng đạt được sự tán thành của thiết đại hán cứng đầu cứng cổ này. Gã vừa hào sảng nói chuyện vừa tiện tay ném cho Dương Bách Xuyên một gốc cây Nhân Sâm sa mạc.
Dương Bách Xuyên phản xạ bắt lấy, nhìn lại mới giật mình. Đậu má trong tay là một cây nhân sâm ba ngàn năm, đã có hình người. Dương Bách Xuyên chịu rung động mãnh liệt.
Tuy hắn nghi hoặc không hiểu vì sao trong sa mạc lại có nhân sâm, nhưng thứ hắn cầm trong tay đúng là nhân sâm ba ngàn năm thật, còn có linh khí nồng đậm đang dật tán ra ngoài.
Mà khiến Dương Bách Xuyên câm nín ở chỗ, nghe ý tứ của Thiết Hùng thì hình như bọn họ cần ăn trực tiếp nhân sâm để bổ sung chân khí cần thiết.
Advertisement
Tiếp đó, Dương Bách Xuyên trợn mắt há hốc mồm nhìn bàn tay Thiết Hùng lóe ánh hào quang, xuất hiện một gốc nhân sâm năm nghìn năm. Gã trực tiếp cắn nhân sâm cái rộp, như gặm cà rốt vậy.
Nghe tiếng rôm rốp mà Dương Bách Xuyên trợn tròn cả mắt, đáy lòng giật tăng tăng. Đối với luyện đan sư mà nói, hành vi này của Thiết Hùng đúng là phí của trời.
Làm Dương Bách Xuyên muốn đau tim.
Lúc hắn đang định ngăn cản Thiết Hùng, cảnh tượng càng hộc máu hơn diễn ra.
Chỉ thấy trong tay Bạch Tiểu Sinh xuất hiện một gốc linh dược thoạt nhìn còn tràn đầy linh khí hơn cây nhân sâm năm nghìn năm trong tay Thiết Hùng, tuy rằng Dương Bách Xuyên không biết tên linh dược này, nhưng nhìn linh khí tản ra cũng biết là thứ tốt.
Kế đến là Hoa Liễu Tường, Trịnh Bân Bân đều lấy một gốc linh dược ra, gốc này dật tán ra linh khí khổng lồ hơn gốc khác, niên đại rất dài, đều là linh dược thượng phẩm. Cảm giác như linh dược trong tay Hoa Liễu Tường và Trịnh Bân Bân đều đã hơn vạn năm rồi.
Giờ phút này, làm sao Dương Bách Xuyên còn có thể không hiểu, bốn người này rõ ràng muốn trực tiếp cắn nuốt linh dược để bổ sung chân khí trong cơ thể.
Thật… đúng là tức đến giậm chân!
Bất kể luyện đan sư nào đều không thể dễ dàng tha thứ hành vi trực tiếp nuốt ăn linh dược thượng phẩm của bốn người. Phải biết, linh dược hơn ba nghìn năm là đã luyện chế được đan dược trung đẳng trở lên, linh được hơn vạn năm là tài liệu luyện chế đan dược thượng phẩm đấy!
Công hiệu sau khi luyện chế thành đan dược tăng lên ít nhất gấp ba, đấy là tính công hiệu của linh dược đê giai, nếu là trung đẳng thì tăng gấp năm, sáu lần, cao đẳng thậm chí có khả năng tăng gấp mấy chục lần công hiệu.
Linh dược thấp nhất trong tay bốn người cũng đã là nhân sâm năm nghìn năm rồi đấy!
"Rôm rốp~"
Lại một tiếng gặm cắn vang lên, đáy lòng Dương Bách Xuyên nhỏ máu, thấy Hoa Liễu Tường trực tiếp cắn một ngụm linh dược.
Dương Bách Xuyên hoàn hồn, rốt cuộc không nhịn được hét lớn: "Ngậm hết miệng lại!"
Một tiếng rống bất ngờ làm cả bốn người còn lại nhảy dựng cả lên.
Bạch Tiểu Sinh không nhịn được đáp trả: "Dương huynh đệ sao thế? Chúng ta có nói chuyện đâu!"
Dương Bách Xuyên nghẹn họng, biết chính mình nói chưa rõ ràng, vội vàng hỏi: "Mọi người cứ trực tiếp nuốt ăn linh dược như thế à?"
"Không thì làm thế nào? Không có đan dược thì chỉ có thể dùng trực tiếp thôi. Tuy hiệu quả kém hơn một chút, nhưng ăn nhiều vài gốc linh dược cũng có thể bổ sung đủ chân khí. Vân Tử yên tâm ăn đi, nếu ngươi không có thì lát nữa tỷ tỷ lại cho ngươi. Trên người không còn đan dược, nhưng linh dược thì cho ngươi đủ." Trịnh Bân Bân thản nhiên đáp.
Dương Bách Xuyên nghe vậy suýt nữa nhảy dựng lên, ý tứ của Trịnh Bân Bân là trước giờ bọn họ đều làm như vậy, hơn nữa bọn họ đều là thổ hào linh dược.
Cho đủ à?
Đúng là giàu thật đấy.
Hắn có cả tòa động tiên Vân Môn cũng chưa từng thổ hào như bốn người này. Tuy trong động tiên Vân Môn cũng nhiều linh dược, nhưng số lượng vượt quá ba, năm ngàn năm rất ít, trên vạn năm càng là hiếm hoi vô cùng. Thế nên, với Dương Bách Xuyên mà nói, bốn người Trịnh Bân Bân là thổ hào đích thực.
Hắn nuốt khan nước miếng: "Khách phiêu lưu đều bổ sung chân khí như các ngươi à?"
Bạch Tiểu Sinh gật đầu: "Quần thể khách phiêu lưu bất hòa với mấy tông môn, thế gia. Hơn nữa có vài tông môn có thể luyện đan hà khắc vô cùng. Dù cầm gấp mười, hai mươi linh dược đem đổi đan dược thì cũng chưa chắc đổi được. Đan dược của khách phiêu lưu ở vương thành Phiêu Lưu ít ỏi vô cùng, với tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu mà nói, đan Chân Khí bình thường thì tác dụng không lớn, đan Chân Khí cao đẳng thì có vài luyện đan sư không luyện được. Dần dà, mọi người đều trực tiếp ăn linh dược bổ sung chân khí."
Giờ phút này, hai mắt Dương Bách Xuyên bắt đầu tản ra ánh sáng xanh lét. Hình như hắn vừa phát hiện một cơ hội kinh doanh siêu lớn. Đối với những luyện đan sư khác của Sơn Hải Giới mà nói, có lẽ luyện chế đan dược trung đẳng hay cao đẳng là khó khăn vô cùng. Thứ nhất là vì không có bí pháp luyện đan, thứ hai là vì không có đan phương. Nhưng với hắn mà nói… luyện chế đan Chân Khí trung, cao đẳng chẳng khác nào một bữa ăn sáng, bất hạnh là không có đủ linh dược luyện chế mà thôi.
Càng nghĩ càng cảm thấy nhất định phải tới vương thành Phiêu Lưu một chuyến, với hắn mà nói, nơi đó đúng là thiên đường.
"Cái đó, vương thành Phiêu Lưu của các ngươi có bao nhiêu luyện đan sư? Có thể luyện chế ra đan Chân Khí cao đẳng chứ?" Dương Bách Xuyên đè nén kích động, hỏi tới.
Lúc này, bốn người Trịnh Bân Bân đều bắt đầu nghi hoặc, Dương Bách Xuyên hỏi cái này để làm gì? Chẳng lẽ hắn có thể luyện đan hay sao?
Đáy lòng Trịnh Bân Bân thoáng nghĩ tới: "Luyện đan sư trong thành Mạo hiểm không ít, nhưng đa số đều là luyện đan sư đê giai, có những luyện đan sư dùng hơn ngàn linh dược ngàn năm trở lên còn có thể luyện hỏng, thậm chí làm nổ lò.
Mà luyện đan sư có thể luyện chế linh dược ba năm ngàn năm thành đan dược thì chẳng đủ đếm trên hai bàn tay, lại đều làm việc cho các thế lực, sẽ không dễ dàng luyện đan cho tư nhân. Còn luyện đan sư có thể nắm giữ linh dược vạn năm, có năng lực luyện chế ra đan dược thượng thừa ở vương thành Phiêu Lưu thì chỉ có ba người, đó là nhân vật cao cao tại thượng, đan dược bọn họ luyện chế ra có tiền cũng không mua được. Ngươi hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ ngươi biết luyện đan?"
Dương Bách Xuyên cười khì khì, ánh mắt sáng lấp lánh: "Ta nói ta có thể luyện chế đan dược trung đẳng và cao đẳng thì các ngươi có tin không?"
"Tin ngươi cái khỉ gió. Nếu ngươi có thể luyện chế ra đan dược trung đẳng, giống như viên đan Chân Khí đưa cho ngươi lúc trước thôi, sau này ta gọi ngươi là lão đại. À không, bốn huynh muội chúng ta đều tôn ngươi làm lão đại. Ngươi tưởng luyện đan sư là gì? Cả Sơn Hải Giới này cũng chưa đủ hai mươi luyện đan sư có thể luyện chế đan dược trung đẳng đâu. Chưa kể đa số bọn họ đều là người của tông môn, thế lực cổ xưa." Trịnh Bân Bân trợn trắng mắt.
"Ta cũng không tin!"
"Dương huynh đệ, bốc phét là không tốt đâu. Thiết Hùng này ghét nhất mấy kẻ mạnh miệng."
"Đúng đấy, ở Sơn Hải Giới này, luyện đan sư là người đứng trên người khác. Nếu tiểu tử ngươi là luyện đan sư thì sao phải một mình mạo hiểm đến sa mạc châu Tây Sơn thám hiểm cơ chứ? Nếu ngươi là luyện đan sư, chỉ cần nói một câu, cần thiên tài địa bảo gì đã có vô số người bán mạng tìm cho ngươi."