*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cồn cát ở chỗ hắn là một mảng lớn, có cao thấp khác nhau, là một mảnh rừng cồn cát, trái lại là một chỗ tốt để tránh bão cát.
Nhìn ba bốn bóng dáng nhanh chóng chạy như điên đến đây, trong lòng Dương Bách Xuyên vừa động núp ở sau một cồn cát.
Gặp phải người ở những nơi thế này vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Sơn Hải Giới đều lưu truyền giáo huấn của tổ tiên là không thể tiến vào sa mạc châu Tây Sơn, thế nhưng những người này có thể xuất hiện nói không cũng không phải là hạng người đơn giản.
Ngay cả lão bất tử là lão tổ Kình Thiên Môn kia cũng không dám bước vào sa mạc, mà ba bốn người này lại xuất hiện trong sa mạc, đây chính là điểm rất đáng ngờ. Nhưng Dương Bách Xuyên không có hiểu biết nhiều về toàn bộ Sơn Hải Giới huống chi là cấm chế Nhân tộc bước vào sa mạc châu Tây Sơn.
Cho nên hắn phải cẩn thận ở khắp mọi nơi, sợ sẽ bị lật thuyền trong mương.
Tốc độ bão cát quét tới rất nhanh, nhưng trong mắt Dương Bách Xuyên, tốc độ của mấy người chạy đua với bão cát còn nhanh hơn, bước chân của mỗi người dường như là loại thần thông tốc độ nào đó, chỉ trong nháy mắt đã chạy vào trong rừng cồn cát, lập tức trốn ở sau cồn cát.
Tổng cộng có bốn người, ba nam và một nữ.
Đương nhiên đây không phải là trọng điểm, quan trọng là Dương Bách Xuyên phát hiện bốn người này toàn bộ đều là cảnh giới Xuất Khiếu, người phụ nữ duy nhất trong đó có tu vi Xuất Khiếu vào trung kỳ, còn lại ba người đàn ông kia đều có tu vi cảnh giới Xuất Khiếu sơ kỳ.
Thoáng cái đã đụng phải bốn tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu, điều này khiến trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng kinh ngạc.
Advertisement
Toàn bộ Kình Thiên Môn mới có hai người cảnh giới Xuất Khiếu mà thôi, hắn không ngờ sau khi đi vào sa mạc châu Tây Sơn lại lập tức có thể gặp được bốn tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu.
Thật sự làm cho Dương Bách Xuyên bất ngờ.
Lúc này, bão cát rít gào ùn ùn kéo đến.
“Vù vù vù...”
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ trời đất đều rơi vào trong bóng tối, dưới bụi mù vĩ đại, Dương Bách Xuyên cảm nhận được áp lực cực lớn, toàn thân bị thành cát thổi qua, giống như bị châm cứu, vô cùng đau đớn, hắn vội vàng vận chuyển chân khí phòng ngự mới cảm giác tốt hơn một chút.
Đây là lý do tại sao hắn trốn sau cồn cát, Dương Bách Xuyên không dám nghĩ tới, nếu như hắn bị bão cát cuốn đi, liệu có xuất hiện tình huống hắn bị vạn đao cắt thịt không?
Cho dù không có, nhưng nếu bị cát bụi mạnh như thế cuốn đi chắc chắn sẽ không dễ chịu gì.
Cũng trong nháy mắt này, Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy cơ thể giống như bị nước nhấn chìm, xuất hiện cảm giác bị tảng đá lớn đè lên người, đột nhiên bị đ è xuống.
Trời đất đều yên tĩnh.
Nhưng Dương Bách Xuyên lại biết hắn đã bị cát bụi bao phủ rồi.
Cũng may cát ngập trong người không dày lắm nên không có gì đáng ngại.
Nhưng sau khoảng chừng mười hơi thở, Dương Bách Xuyên cảm thấy cơn bão cát gào thét rồi rốt cuộc cũng tản đi.
Thân thể bị cát chôn vùi, lớp cát bụi phủ lên người dày nửa mét nhưng cũng không ảnh hưởng đến thính lực của hắn, lúc vừa định đứng dậy thì bên tai truyền đến một tiếng mắng chửi thô bỉ: “Bà nội nó, mỗi lần vào sa mạc đều phải ăn một bụng cát bụi, phi phi phi~”
“Được rồi, lão tứ, bớt tức giận chút đi, lần này coi như may mắn rồi, không bị cuốn vào trong bão cát, nếu không không chết cũng bị lột da.” Một giọng nói khác vang lên.
“Tam ca, đệ chỉ tức giận chút thôi, cũng không phải chưa từng ăn cát.” Lão Tứ trước đó nói.
Lúc này lại nghe thấy giọng nói lanh lảnh của một người trong số đó nói: “Chỉ cần tránh đi, ăn chút cát thì tính là gì chứ, được rồi, chuẩn bị lên đường đi. Chúng ta nhất định phải chạy tới Phong Lang Cốc trước khi trời tối, nếu không đến tối chúng ta sẽ để cho lũ trùng trong sa mạc ăn đấy.”
“Được rồi, nghe nhị ca, ta cũng không muốn bị mấy con yêu trùng trong sa mạc nhớ thương đâu.” Lão Tam nói.
Lúc này, Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng nói chuyện của ba người đàn ông mà không nghe được giọng nói của người phụ nữ, trước đó hắn nhìn thấy có một người phụ nữ mà.
Trong lòng hắn đang nghi hoặc thì chợt nghe thấy giọng nói đầu tiên hét lên với giọng thô bạo: “Này ~ lão đại qua bên kia làm gì, lão đại, đi thôi ~”
“Không cần đi vội, ở đây vẫn còn một đạo hữu tồn tại.” Một giọng nữ vô cùng mềm mại nói.
Đến lúc này, trong lòng Dương Bách Xuyên kinh ngạc, hắn suy đoán có thể đối phương đã phát hiện ra hắn, quả nhiên ngay sau đó giọng nói người phụ nữ vang lên lần nữa, nàng ta nói: “Vị đạo hữu này có thể ra đây gặp mặt được không?”
Trong phút chốc, Dương Bách Xuyên cảm giác được một cỗ chân khí xuyên thẳng qua cát bụi bay về phía mình, hắn biết giấu không nổi nữa, bị người ta phát hiện rồi, lúc này mới vận chuyển chân khí để hóa giải luồng chân khí này.
Rào rào một tiếng, từ trong cát bụi đứng lên.
Nhìn quanh bốn phía, Dương Bách Xuyên hắn cũng không hề e ngại, thế nhưng âm thầm vận chuyển chân khí chuẩn bị đối phó bất cứ lúc nào, đối phương phía bên kia tự ra tay với mình trước.
Tuy nói trong bốn người, người có tu vi mạnh nhất chính là cảnh giới Xuất Khiếu trung kỳ, còn lại là cảnh giới Xuất Khiếu sơ kỳ.
Nếu một đấu một thì đương nhiên hắn không sợ hãi chút nào, nhưng mà nếu bốn người liên hợp lại, Dương Bách Xuyên vẫn rất kiêng dè, dù sao cũng là tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu.
Cũng may vừa rồi người phụ nữ gọi hắn dùng chân khí không phải để dọa chết đối thủ, điều này làm cho Dương Bách Xuyên không lập tức phản kích.
Sau khi đứng lên nhìn thoáng qua bốn người, Dương Bách Xuyên chắp tay lại nhìn về phía mấy người và nói: “Rất vui được gặp bốn vị đạo hữu, tại hạ núp ở đây để tránh bão cát, không ngờ gặp phải bốn vị đạo hữu, đúng là duyên phận.”
Trên mặt Dương mỗ mang theo ý cười, nếu như có thể không nảy sinh xung thì không còn gì tốt hơn rồi.
“Tiểu tử, ngươi cũng là khách phiêu lưu à?” Lão Tứ trước đó nói chuyện với giọng thô bạo, giờ lại dùng giọng điệu trầm khàn nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên hỏi.
Nhìn tướng mạo và thân thể của người này giống như tháp sắt vậy, Dương Bách Xuyên âm thầm đơn giản đánh giá hắn ta.
Lúc này, Dương Bách Xuyên còn chưa nói gì, người phụ nữ đưa tay ngăn cản tráng hán như tháp sắt, mỉm cười nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Đạo hữu khách sáo rồi, nô gia là Trịnh Bân Bân, Bân Bân hào hoa phong nhã, bọn họ là ba vị huynh đệ của ta.”
Ngay lúc Trịnh Bân Bân tự giới thiệu bản thân, khóe mắt Dương Bách Xuyên nhìn thấy ba người đàn ông bên cạnh nàng ta đều co rút khóe miệng, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ không phải nho nhã lễ độ? Nhưng nhìn Trịnh Bân Bân đích thật là hào hoa phong nhã, rất có khí chất tiết chế.