Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 209:




Thôn Thượng Dương nằm sâu trong núi, không bao giờ thiếu nước.  
Dương Bách Xuyên biết một khe núi cách thôn một dặm về phía bắc, suối từ trên đỉnh núi ở hai bên đều đổ xuống một khúc cong ở khe núi, tạo thành hồ nước rất sâu.  
Hồi nhỏ anh và Lưu Tích Kỳ thường đến đó tắm, kỹ năng bơi của anh cũng là tập luyện ở hồ nước kia.  
Thời tiết tháng bảy đang độ nóng nực, thực tế có rất ít trẻ con trong thôn đến đó bơi.  
Suối trong veo mát lạnh, vị trí kín đáo, là một chỗ tắm lý tưởng.  
Người già trong thôn đồn rằng hồ nước kia sâu không thấy đáy, thông ra Đông Hải, là mạch nước nối liền với long cung ở Đông Hải.  
Khu vực thôn Thượng Dương là giao điểm của ba tỉnh, phía đông nối liền với cuối dãy núi Tần Lĩnh, phía tây là đuôi dãy núi Côn Luân. Ở mỗi dãy núi đều có chùa miếu đạo quán, mặc dù bây giờ không còn nhưng nghe nói trước đây có.  
Cùng với rất nhiều truyền thuyết thần thoại.  
Hôm nay Dương Bách Xuyên đến hồ nước trong khe núi. Nó có hai tên, một là hồ Đông Hải, hai là hồ Tiên Nữ.  
Các cụ kể rằng từng có tiên nữ hạ phàm tắm ở hồ nước này nên nó được đặt tên như vậy.  
Nói chung là hồ nước này rất thần kỳ, mùa hè nước mát lạnh, mùa đông nước ấm như suối nước nóng, không hề đóng băng, là một phòng tắm thiên nhiên. Ở đó chưa từng có vụ chết đuối nào, người toàn thôn đều nói hồ nước có linh bởi vì đó là nơi tiên nữ từng tắm.  
Dương Bách Xuyên đi hơn mười phút đã đến nơi. Anh đứng trên bờ nhìn nước suối xanh biếc, không nhịn được cười khẽ vì nhớ đến cảnh hồi nhỏ anh và Lưu Tích Kỳ cùng một đám bạn c ởi sạch quần áo so ai tè xa hơn.  
Thoáng cái thời ấu thơ đã một đi không trở lại.  
Đứng ở nơi quen thuộc nhớ về chuyện lý thú hồi bé thơ cũng rất thú vị.  
Hồ nước không lớn không nhỏ, đường kính hơn hai mươi mét, cũng đủ để bơi trong đó.  
Mặt trời sắp xuống núi, Dương Bách Xuyên nghĩ rằng sẽ không có ai đến đây nên c ởi sạch trơn rồi lao tõm xuống nước.  
Nước suối mát lạnh cực kỳ dễ chịu.  
Sau khi kỳ sạch ghét bẩn trên người, Dương Bách Xuyên bơi vài vòng trong hồ.  
Bỗng dưng anh cảm thấy chân trơn trượt, hình như là thứ gì đó sượt qua mu bàn chân.  
Anh cúi đầu nhìn, thì ra là một con cá vàng to bằng cánh tay.  
Anh chợt nảy một ý, lập tức ngụp vào hồ định lặn xuống đáy bắt con cá vàng này. Chắc là do chất lượng nước tốt nên ở đây sinh ra một loài cá toàn thân vàng lấp lánh trông rất đẹp, mà điều quan trọng là thịt cá vàng rất dai rất ngon.  
Có một truyền thuyết liên quan đến loài cá vàng này. Người già kể rằng năm xưa liên minh tám nước tấn công Tử Cấm Thành, Từ Khê chạy trốn tới huyện Cổ. Lúc đó Huyện lệnh huyện Cổ muốn lấy lòng Từ Khê, bèn sai người đến thôn Thượng Dương bắt cá vàng cho Từ Khê thưởng thức.  
Nghe nói Từ Khê ăn xong thì hết lời khen ngợi loài cá này là trời cao ban ơn, không phải vật phàm, đồng thời ban cho cái tên cá Rồng. Nghe nói nhờ cá Rồng mà vị Huyện lệnh kia thăng quan ba cấp, từ đó cá Rồng nổi tiếng khắp huyện Cổ. Nhưng tiếc là theo thời gian qua đi, loài cá Rồng này càng ngày càng ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.