“Ầm ~”
“A ~”
Thanh kiếm gãy thành từng đoạn, gã thanh niên thét lên một tiếng rồi nổ tung, chết ngay lập tức.
Dương Bách Xuyên không cho gã thanh niên bất kỳ cơ hội nào, vừa ra tay đã dùng chiêu trí mạng, dù sao thì đều là người của kẻ địch, không cần thiết phải nương tay cả.
Năm đó, giế t chết Từ Cơ Vân của Kình Thiên Môn, sau khi hủy diệt lợi ích to lớn của ba tông môn ở thành Yêu Quang, Dương Bách Xuyên cũng không tin ba tông môn sẽ bỏ qua cho mình.
Hơn nữa, nhìn tư thế của bốn người này, hắn đoán bọn họ cũng không phải dạng tốt đẹp gì, vừa tới đã cậy thế ức hiếp người, bắt hắn giơ tay chịu trói, hiện tại Dương Bách Xuyên sao có thể để người khác áp bức?
Không gi ết chết bọn họ mới lạ.
“Sư huynh...”
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh tới mức ba người còn lại không phản ứng kịp, sư đệ của bọn họ bị Dương Bách Xuyên dùng một chiêu g iết chết.
“Đi ~”
Lúc này, Từ sư huynh đã hiểu rõ, Dương Bách Xuyên thuộc loại cao thủ che giấu tu vi, có thể gi ết chết sư đệ của ông ta chỉ với một chiêu thì tu vi sẽ là loại cấp bậc nào?
Nguyên Anh đại viên mãn sao?
Nghĩ như vậy, ông ta lập tức hét lớn cho hai người kia chạy trốn, giờ phút này, quay trở về tông môn là hợp lý nhất.
Ba người họ bay lên trời tháo chạy, Dương Bách Xuyên thấy họ bỏ chạy thì cười khẩy.
Nhìn ba người vội vàng bỏ chạy, Dương Bách Xuyên khẽ động, kiếm Đồ Long trong tay lóe lên quét ngang về phía không trung.
“Aaa ~”
Một gã Nguyên Anh sơ kỳ hét thảm rồi rơi từ trên không trung xuống, hắn ta bị kiếm của Dương Bách Xuyên chém thành hai đoạn mà chết.
Chỉ có gã Từ sư huynh tu vi Nguyên Anh trung kỳ cao hơn một bậc, khó khăn lắm mới tránh được kiếm khí của Dương Bách Xuyên để bỏ chạy.
Thấy Từ sư huynh chạy thoát, Dương Bách Xuyên cũng không đuổi theo, dù sao thì hắn cũng đang ở địa bàn của Kình Thiên Môn, nếu như đối phương đi tìm viện binh thì sẽ tìm tới đây.
Không tới thì thôi, nếu đã tới rồi thì...Haha!
Ít nhiều gì Dương Bách Xuyên cũng có hiểu biết về những tông môn ở Sơn Hải Giới, hắn tin một khi gã Từ sư huynh kia chạy trốn thì chắc chắn sẽ đi tìm quân tiếp viện.
Dù sao thì Dương Bách Xuyên cũng không quan tâm, hắn muốn biết hiện tại mình đang ở đâu?
Đây là châu nào trong địa hạt Đại Sơn.
Năm đó ở thành Yêu Quang, hắn chỉ giế t chết trưởng lão Từ Cơ Vân của Kình Thiên Môn, nghe danh nhưng cũng không biết rốt cuộc Kình Thiên Môn ở nơi nào.
Hiện tại, nơi này rất quan trọng với Dương Bách Xuyên, dưới đáy hồ là thông đạo dẫn tới Trái Đất, nhưng đệ tử Kình Thiên Môn lại nói đây là phía sau núi của tông môn bọn họ, điều này không thể được.
Dương Bách Xuyên đã nói thông đạo này cho đệ tử và Âm Dương Ngọc Thanh, chẳng may sau này bọn họ tới đây cũng giống hắn, bị người của Kình Thiên Môn bắt thì phải làm thế nào?
Vì thế, lúc ra tay gi ết chết đệ tử của Kình Thiên Môn, trong lòng Dương Bách Xuyên đã hạ quyết định.
Cùng lắm thì hắn sẽ chiếm đoạt chỗ này, dù sao thì cũng không thể để nơi này rơi vào tay Kình Thiên Môn, đây là thông đạo Sơn Hải, liên quan tới sự an nguy của người thân và bạn bè trên Trái Đất, không qua loa được.
Sau khi nhắm mắt, Dương Bách Xuyên phóng ra linh thức cường đại, rất nhanh đã nhìn thấy Từ sư huynh chạy trốn, ông ta đã chạy xa được mười dặm.
Linh thức của Dương Bách Xuyên không hề quấy rầy tới ông ta mà chỉ lặng lẽ dõi theo, hắn phải xem Kình Thiên Môn ở nơi nào, thăm dò đối phương, đến khi đó sẽ có biện pháp đối phó.
Linh thức phát hiện gã trung niên Từ sư huynh hoảng loạn chạy về phía Tây, liếc nhìn lại đều là núi non mênh mông vô bờ, những dãy núi lớn nhỏ nhấp nha nhấp nhô.
Sau khi chạy được trăm dặm, gã trung niên Từ sư huynh cuối cùng cũng bay chậm lại, ông ta sợ hãi nhìn về phía sau rồi thở phào một hơi.
Mà lúc này, một ngọn núi to lớn xuất hiện ngay trước mắt, đỉnh núi cao khoảng một ngàn trượng, chọc thẳng tới mây xanh, cả ngọn núi được bao quanh bởi sương mù dày đặc.
Trong lòng Dương Bách Xuyên hít một hơi lạnh, hắn lẩm bẩm: “Bà mẹ nó, xem ra quanh nơi này một trăm dặm đều là địa bàn của Kình Thiên Môn, khó trách chỗ hắn đang đứng là sau núi nhà bọn họ.”
Ngẫm lại cũng không có gì ngạc nhiên, đây là Sơn Hải Giới chứ không phải Trái Đất, diện tích của Sơn Hải Giới không biết lớn hơn Trái Đất bao nhiêu lần.
Một tông môn hàng đầu chiếm diện tích hàng trăm dặm là chuyện bình thường, nơi này cũng không hạn chế sở hữu đất đai.
Có lẽ, đỉnh núi cao ngàn trượng xuất hiện trong linh thức là vị trí của Kình Thiên Môn