*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau này, quan hệ của Dương Bách Xuyên và Bộ Thanh Mai tiến thêm một bước, điều này khiến Trương Thiến cảm thấy ghen ghét.
Sau một lần uống rượu, người phụ nữ tâm cơ như Trương Thiến lại dám bỏ thuốc Dương Bách Xuyên, cô ta muốn lăn giường với anh.
Dương Bách Xuyên biết trong lòng của Trương Thiến khi đó hoàn toàn là vì đố kị với Bộ Thanh Mai, cô ta muốn ngủ với anh để chứng minh cho Bộ Thanh Mai thấy, Trương Thiến này không thua kém gì Bộ Thanh Mai, thậm chí còn muốn có được địa vị cao hơn ở Vân Kỳ.
Chỉ đáng tiếc, người nào đó họ Dương, mặc dù yêu cái đẹp nhưng anh không phải kiểu người dễ dàng trao tình cảm cho một ai đó, đối với phụ nữ, Dương Bách Xuyên quan tâm đ ến cảm xúc nhiều hơn.
Trái ngược nhau, Dương Bách Xuyên cực kỳ chán ghét với những hành động mưu mô, không từ thủ đoạn của Trương Thiến khi đó.
Khung cảnh năm ấy hiện về trong tâm trí anh, tất cả vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức.
Advertisement
Đêm đó, sau khi Trương Thiến bỏ thuốc anh, cô ta lột sạch quần áo bản thân mình, nhưng Dương Bách Xuyên lại không chút khách khí mà chán ghét bỏ đi, không để cho Trương Thiến thực hiện được mưu kế.
Anh vẫn nhớ, hôm đó cô ta gào lên đầy giận dữ với anh: “Tôi thua kém Bộ Thanh Mai ở chỗ nào? Trong mắt của anh tôi tệ như vậy sao? Ngay cả nhìn thôi cũng không muốn…Dương Bách Xuyên tôi hận anh, anh nhất định sẽ hối hận ~”
Hình ảnh khi đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt, kể từ sau ngày hôm đó, Trương Thiến đã từ chức và rời khỏi Vân Kỳ, khi ấy, Dương Bách Xuyên cũng không để ý, nói cho cùng thì Trương Thiến chỉ là một người bình thường mà thôi.
Hơn nữa, anh không thích những người phụ nữ mưu mô, Trương Thiến cũng không phải kiểu người mà anh thích, hoàn toàn không có chút cảm giác nào với cô ta.
Mà hiện tại…Tâm trạng Dương Bách Xuyên như chìm tới đáy, có thể tưởng tượng, Trương Thiến xuất hiện ở thời khắc quan trọng, còn lặng lẽ hẹn Bộ Thanh Mai ra ngoài, chắc chắn không phải chuyện tốt gì.
Chuyện xảy ra năm đó, Dương Bách Xuyên chưa bao giờ nói với Bộ Thanh Mai, sau khi Trương Thiến rời đi, Bộ Thanh Mai còn khóc, cũng đi tìm cô ta, chỉ là từ đó về sau bọn họ không có tin tức gì của Trương Thiến nữa.
Đối với Bộ Thanh Mai mà nói, bạn tốt Trương Thiến xuất hiện sau hơn mười năm, sau đó liên hệ với cô, cô ngốc ngây thơ như Bộ Thanh Mai chắc chắn sẽ đi, sự thật đúng là như vậy.
Trong lòng Dương Bách Xuyên cũng hiểu rõ, Trương Thiến bởi vì ghen ghét với Bộ Thanh Mai mà biến thành hận, mà cô thì vẫn không hề hay biết.
Hồi tưởng lại một số chuyện năm đó, Dương Bách Xuyên chỉ sợ Trương Thiến vì báo thù mình mà sẽ làm hại tới Bộ Thanh Mai.
Nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên không ném được tức giận.
Ngay tức khắc, Dương Bách Xuyên không còn tâm trạng để xem video mà Trần Bảy Roi điều ra được, anh hỏi thẳng: “Tìm thấy người chưa?”
Trần Bảy Roi xấu hổ nói: “Người của tôi đã kiểm tra video giám sát của toàn huyện, cuối cùng xác định cô Thanh Mai và người phụ nữ kia đã ra khỏi thị trấn, đi về phía Tây, bọn họ đã mở rộng phạm vi tìm kiếm, tin là sẽ có kết quả sớm thôi.”
Lúc này, Dương Bách Xuyên không nhịn nổi nữa, anh nói với tất cả mọi người: “Chia nhau đi tìm, năm xưa Trương Thiến ghi hận với tôi và Thanh Mai, sợ là sẽ xảy ra chuyện.”
Dứt lời, Dương Bách Xuyên thả linh thức, một giây sau anh đã xuất hiện trên đỉnh một ngọn núi phía Đông thị trấn, anh không yên tâm ở thời điểm này.
Lúc trước, anh đã từng gi ết chết rất nhiều loại người có tâm địa xấu xa, khó tránh khỏi có người lọt lưới nhân cơ hội trả thù, nói không chừng Trương Thiến còn là một con cờ trong tay người khác.
Trong lòng Dương Bách Xuyên ngập tràn sát ý, anh hận nhất là liên lụy tới người nhà.
Khi linh thức cường đại điên cuồng tản ra, toàn bộ thị trấn đều bị bao phủ trong linh thức của anh, Dương Bách Xuyên nhắm mắt, bắt đầu tìm kiếm từng ngóc ngách một.
Đây là lần đầu tiên anh không thể nhìn thấy bóng dáng của Bộ Thanh Mai trong linh thức, dù sao thì rất khó để tìm một người trong số mấy chục vạn người.
Nhưng Dương Bách Xuyên không hề bỏ cuộc, anh tiếp tục tìm kiếm, cho dù là có một manh mối anh cũng sẽ không bỏ qua, theo lý mà nói, qua một buổi tối, nếu như đối phương muốn dẫn Bộ Thanh Mai đi thì bọn họ sớm đã rời khỏi thị trấn rồi.
Nhưng người mang Bộ Thanh Mai đi là Trương Thiến, người phụ nữ này hiểu rất rõ sức mạnh của Quốc tế Vân Kỳ, chạy xa là điều không thực tế, cách tốt nhất là nấp ngay dưới mí mắt sẽ an toàn hơn. Vì thế Dương Bách Xuyên tìm trong thị trấn trước.
Sau khoảng chừng mười phút không thu hoạch được gì, cuối cùng thì Dương Bách Xuyên cùng tìm thấy một nơi có khả năng trong linh thức, anh cảm nhận được linh khí dao động, ở một khu vực thung lũng cách thị trấn sáu mươi dặm.
Nhìn qua thì nơi này có vẻ như là một nhà máy đã bỏ hoang rất nhiều năm, nhà máy này khai thác cát từ một con sông nhỏ, anh có thể nhìn thấy vô số hố cát từ trong linh thức.
Mà linh khí chỉ dao động ở nơi này, một hang động ở lòng chảo ven sông.
Dương Bách Xuyên chỉ cần nghĩ tới nhà máy rửa cát, một giây sau anh đã xuất hiện trước cửa hang động.
Hang động này không hề sâu, chỉ hơn mười mét mà thôi, linh khí dao động gợn sóng truyền từ trong ra ngoài, Dương Bách Xuyên bước thẳng vào.
Nhìn bên trong có dấu bước chân, có vẻ như là vết chân của phụ nữ, ngoài ra còn dấu chân lớn của đàn ông, có một bình nước rơi trên mặt đất, rõ ràng nơi này từng có người.
Hang động chưa tới hai mươi mét vuông không có lấy một bóng người, Dương Bách Xuyên vừa bước vào đã nhìn thẳng về nơi phát ra linh khí dao động, nhưng thứ anh nhìn thấy lại là một tảng đá phản chiếu.
Linh khí dao động tản ra từ tảng đá này, loại đá rất hiếm gặp trên Trái Đất, nhưng lại có rất nhiều ở Sơn Hải Giới, Dương Bách Xuyên biết linh thạch này ghi lại hình ảnh, có tác dụng giống như camera, đây là loại linh thạch mà tu chân giả thường xuyên sử dụng.
Trong lòng khẽ động, Dương Bách Xuyên rót linh thức vào trong đá phản chiếu, ngay lập tức, sắc mặt anh trở nên vô cùng khó coi.
“Hahaha~ Dương Bách Xuyên tiểu bối, ngươi phá hỏng chuyện tốt của bản tôn, làm tổn hại tới nguyên thần của ta, món nợ này không đội trời chung, hôm nay bản tôn cho nhị đệ tử bắt đi một người phụ nữ của ngươi xem như là lãi, đợi sau này bản tôn khôi phục tu vi nhất định sẽ tính sổ với ngươi...”
Sau khi đá phản chiếu được kích hoạt, bên trong xuất hiện ba bóng người, ma đầu Đại Tôn chính là người lên tiếng, mà đứng cạnh lão ta có hai người phụ nữ, một là Bộ Thanh Mai, người kia là Trương Thiến.
Ma đầu Đại Tôn chỉ về phía Trương Thiến, nói cô ta là nhị đệ tử của lão, hiểu đơn giản là, sau khi ma đầu Đại Tôn điều tra Dương Bách Xuyên, năm đó lão ta gặp phải Trương Thiến, hơn nữa còn thu nhận cô ta làm đệ tử, đây đã là chuyện của sáu năm trước.
Vì để báo thù Dương Bách Xuyên, so với đại đệ tử Cung Hoan của ma đầu Đại Tôn, nhị đệ tử Trương Thiến luôn ẩn mình trong bóng tối không hề xuất hiện, nay lại nhảy ra ngoài.
Sau khi ma đầu Đại Tôn điên cuồng nói một tràng, Trương Thiến vẫn luôn bóp cổ Bộ Thanh Mai, vẻ mặt hung ác nói: “Dương Bách Xuyên, tôi đã từng nói sẽ khiến anh hối hận, bắt con đĩ Bộ Thanh Mai này chỉ mới là bắt đầu mà thôi, anh yên tâm, tôi sẽ không giết cô ta nhưng sẽ biến cô ta trở thành ma nô nghe lời nhất, hahaha...”
Trương Thiến giống như phát điên rồi, tâm tư trở nên vặn vẹo.
Đôi sư đồ này đang trả thù anh.
Hai tay Dương Bách Xuyên siết chặt, anh gầm lên một tiếng trực tiếp đập nát tảng đá, Dương Bách Xuyên không hề nói gì bởi vì anh biết đá phản chiếu chỉ ghi lại một đoạn hình ảnh, không thể giao tiếp với đối phương.
Điều mà anh muốn làm lúc này là đào ba tấc đất để giế t chết ma đầu Đại Tôn và người phụ nữ điên Trương Thiến, tìm cho ra Bộ Thanh Mai.