Lục Tuyết Hi vừa nói xong, đầu óc của Dương Bách Xuyên hiện lên một ý nghĩ.
Nhìn Lục Tuyết Hi, nói: “Ý của cô là, hoàng lăng chân chính, hay cửa vào Thần Mộ Viên chính là địa giới ở quê quán của tôi đúng chứ?”
Lục Tuyết Hi cười mà không nói.
“Đù má ~” Dương Bách Xuyên cũng cười, trong lịch sử, địa giới này chính là nơi ở của lão Tần, cũng là nơi thủy tổ Phục Hy ra đời, tên cũ là Nữ Oa, Hiên Viên.
Thủy Hoàng đế lập hoàng lăng chân chính ở nơi này cũng không phải không có khả năng.
Đêm cùng ngày, Dương Bách Xuyên và Lục Tuyết Hi xuất phát, dù sao Lục Tuyết Hi cũng nói cô tìm được địa điểm, đi xem cũng không có gì.
Dựa theo lời của Lục Tuyết Hi, không đi xem trong lòng có chút không cam lòng. Thật ra Dương Bách Xuyên cũng muốn đi nhìn một chút xem Thần Mộ Viên có dạng gì, bên trong có cái gì?
Bọn họ không định đi vào, chỉ đứng ở cửa vào là được, với tu vi hiện tại của bọn họ, còn không dám mạo hiểm.
Advertisement
Đi nửa tiếng, Dương Bách Xuyên và Lục Tuyết Hi xuất hiện ở phía Nam đỉnh núi Thạch Cổ.
Núi Thạch Cổ không nổi tiếng mấy, ngay cả dân bản xứ cũng chưa nghe qua, nhưng ở trong ‘Thủy Kinh Chú’ từng ghi lại nơi này.
Ở trong mắt người có tâm, nơi này là bảo địa, là nơi hiếm thấy vết chân, Lục Tuyết Hi mang theo Dương Bách Xuyên đến đây.
Nhìn một đống loạn thế, đồng tử của Dương Bách Xuyên co rụt lại. Anh dùng sức mạnh thần hồn quan sát, thấy được bên trong một trận pháp trống có một con Ngọa Ngưu màu vàng đất.
“Yêu hồn gác cổng?” Dương Bách Xuyên nhìn Lục Tuyết Hi, nói.
“Đúng vậy, cánh cửa nằm trong đống núi đá đó, muốn đi vào, đầu tiên phải kiềm chế được yêu hồn Ngọa Ngưu nằm gác ở đó, cánh cống mới mở được.” Lục Tuyết Hi nói.
Khi còn nhỏ chỉ nghe qua các loại truyền thuyết của núi Thạch Cổ, nghe qua núi Thạch Cổ có Ngưu Thạch Cổ, nhưng không nghĩ đến căn nguyên lại là thủ đoạn của người tu chân.
Trong mắt người thường, nhìn qua giống như một cục đá hình con trâu, nhưng ở trong mắt Dương Bách Xuyên và Lục Tuyết Hi, bọn họ nhìn thấy một hồn Ngọa Ngưu và một trận pháp trống cổ xưa.
Cũng không nghĩ đến núi đá Thạch Cổ biểu hiện cho tai bệnh trong truyền thuyết lại là chìa khóa mở ra lăng Thủy Hoàng.
“Tiên sinh có nắm chắc không?” Lục Tuyết Hi nhìn Ngọa Ngưu nằm ngủ, hỏi Dương Bách Xuyên.
“Thử một lần ~” Thật ra trong lòng Dương Bách Xuyên cũng không nắm chắc, anh không cảm nhận được cấp bậc của hồn Ngọa Ngưu đang ngủ say này, dù sao cũng là cảnh giới Xuất Khiếu, vậy mà lại không cảm thụ được sự mạnh yếu của yêu hồn này, chứng tỏ yêu hồn này rất cường đại.
Ở trong mắt Lục Tuyết Hi, yêu hồn này vô cùng kh ủng bố, hơi thở thần hồn phát ra như có như không, ngẫu nhiên cảm nhận được hơi thở phát ra làm thần hồn của Lục Tuyết Hi không xong.
“Nếu không thôi? Tôi cảm giác hồn Ngọa Ngưu này quá mức cổ quái.” Lục Tuyết Hi có chút lo lắng nói.
Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười: “Đến cũng đến rồi, làm gì có chuyện đi một chuyến tay không, dù sao cũng phải thử xem rồi tính tiếp.”
Trong lúc Dương Bách Xuyên và Lục Tuyết Hi nói chuyện, hồn Ngọa Ngưu đang nằm mở to hai mắt, hiển nhiên là bị hai người nói chuyện đánh thức.
“Grào ~”
Ngọa Ngưu mở to, tru lên một tiếng.
Ngay lập tức sắc mặt của Dương Bách Xuyên và Lục Tuyết Hi thay đổi, tiến lên một bước, vung tay lên, lực lượng thần hồn hình thành một tấm chắn chắc chắn trước người Lục Tuyết Hi.
Dương Bách Xuyên không nghĩ đến chỉ một tiếng kêu của hồn Ngọa Ngưu lại có thể đánh thẳng vào thần hồn. Dương Bách Xuyên còn ổn, hiên tại Lục Tuyết Hi cũng coi như cao thủ Nguyên Anh, bị tiếng kêu đột ngột của Ngọa Ngưu kinh sợ, cả người run rẩy. Nếu không phải Dương Bách Xuyên tiến lên ngăn cản, Lục Tuyết Hi cảm giác, trong nháy mắt thần hồn của cô phải bị đánh tan.
“Grào ~”
Dương Bách Xuyên nhìn Ngọa Ngưu mở to mắt, nằm nhả ra một hơi với bọn họ, CMN đây mới chỉ là một hồn Ngọa Ngưu, nếu thật thể của yêu hồn tồn tại sẽ cường đại đến mức gì?
“Cô lùi ra phía sau ~” Dương Bách Xuyên ngưng trọng nói với Lục Tuyết Hi.
Lục Tuyết Hi gật đầu, cô biết chính mình không giúp được gì, tránh xa một chút, nếu không sẽ làm vướng chân vướng tay Dương Bách Xuyên.
“Grào ~”
Hồn Ngọa Ngưu lại phát ra một tiếng hét dài.
Lúc này Dương Bách Xuyên thấy rõ, tiếng hét của hồn Ngọa Ngưu hóa thành một sóng âm thực chất đánh thẳng đến chỗ anh.