Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 200:




“Tôi đập ba mươi sáu chiếc điện thoại di động của bà, mỗi một chiếc tính cho bà là sáu ngàn, cộng thêm cả bồi thường tiền quầy tổng cộng cho bà hai mươi lăm vạn, có đủ hay không?”  
Dương Bách Xuyên lấy hai mươi lăm vạn từ trong túi ra, ném ra trước người phụ nữ mập mạp.  
Vẻ mặt bà ta lúc xanh lúc trắng, sau đó  cũng hiểu được Dương Bách Xuyên không phải là một nhân vật nhỏ, hơn nữa chuyện của ngày hôm nay chắc chắn là có quỷ vì thế mà khi bà ta bị Dương Bách Xuyên ném một chồng tiền lên người ngay cả rắm bà ta cũng không dám thả.  
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn, không nói gì bị hành động của Dương Bách Xuyên làm cho kinh ngạc.  
Thở ra một hơi, Dương Bách Xuyên cũng không để ý tới người phụ nữ mập mạp kia, đi đến bên cạnh em gái nói: “Đi thôi, sau này anh trai sẽ không để cho em chịu thêm một chút ấm ứct nào nữa.”  
Cả hai đứa Dương San San và Lý Viện Viện đang rất mông lung khi nghe thấy Dương Bách Xuyên nói thì hai người mới như tỉnh lại, nhìn một chồng tiền bên cạnh bà chủ mập mạp kia hai cô gái nhỏ đều rất đau lòng.  
Nhưng mà sau đó đã bị Dương Bách Xuyên dắt đi, cũng không nói gì.  
Khi đi ngang qua một khu vực điện thoại di động trong nước, Dương Bách Xuyên mỉm cười với nhân viên bán hàng: “Hãy cho tôi hai chiếc tốt nhất.”   
Nói xong quay đầu lại nói với hai cô bé: “Sau này ủng hộ đồ sản xuất trong nước, hiệu suất cũng không kém bằng hãng trái cây đâu, trong tương lai điện thoại di động trong nước của Trung Quốc chúng ta chắc chắn sẽ là sản phẩm của các khách hàng quốc tế.”  
Nhân viên cửa hàng điện thoại di động thương hiệu Hoa Nhi, nghe Dương Bách Xuyên nói, lập tức đồng ý: “Đúng đúng, tiên sinh nói không sai, bây giờ các quy trình sản xuất trong nước của nhà Hoa Nhi chúng tôi về mặt kỹ thuật cũng không kém so với nước ngoài hơn nữa có một số công nghệ có thể nói là đã vượt qua trình độ quốc tế... Tôi giảm giá 110% cho mọi người ~”  
Nhân viên cửa hàng cười nói chuyện giao hai chiếc điện thoại di động của hãng Hoa Nhi cho Dương Bách Xuyên.  
Sau khi trả tiền, Dương Bách Xuyên đưa cho em gái và Lý Viện Viện mỗi người một cái: “Quà tặng của anh trai.”  
Lý Viện Viện cười hì hì: “Cảm ơn anh Xuyên~”  
Cho đến bây giờ Dương San San vẫn còn rất kinh ngạc vì sao anh trai mình lại có nhiều tiền như vậy, ngược lại trong lòng rất lo lắng hỏi: “Anh... Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, anh, anh chắc chắn đừng làm chuyện xấu gì đấy~”  
Nghe được lời của em gái, Dương Bách Xuyên cười ha ha nói: “Yên tâm đi, anh trai em hiện tại rất biết kiếm tiền, mỗi một đồng tiền đều rất sạch sẽ chắc chắn sẽ không có làm chuyện gì xấu, cho dù có chuyện này thì anh cũng sẽ biết quay đầu lại, em còn không tin lời của anh trai em à?”  
Nghe anh trai nói như vậy, trong lòng Dương San San cuối cùng cũng yên tâm, cô biết từ nhỏ đến lớn anh trai đều không có lừa gạt mình, trên mặt cũng đã nở ra một nụ cười tươi, tâm trạng xấu lúc trước cũng theo đó mà bay hết, ở trong lòng cô anh trai vĩnh viễn là người tốt nhất.  
Sau đó Dương Bách Xuyên dẫn theo hai người đi mua mấy bộ quần áo, lại dẫn hai đứa đi ăn cơm còn rút từ ngân hàng lấy ra ba mươi vạn mới lái xe về nhà.  
Hai cô bé ngồi trên xe ríu ầm ĩ lên, Dương San San hỏi: “Anh, chiếc xe này của anh có giá bao nhiêu tiền?”  
Dương Bách Xuyên cười thuận miệng nói: “Hình như là hơn hai trăm vạn!”  
Ngay lập tức làm cho hai cô bé kêu lên.  
“Anh, cái xe này cũng đắt quá đi ~” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.