Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 179:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này cô ta đang nằm trên chỗ ngồi phía sau xe, nghiêng người nhấc chân dùng sức đá vào Dương Bách Xuyên.  
Nhưng không gian hẹp hòi, cô ta vừa động, Dương Bách Xuyên cũng bắt lấy tay của cô ta đưa lên trên đầu.  
Mất thăng bằng trực tiếp ngã trên người cô ta.  
Một tư thế vi diệu xuất hiện, quan trọng hơn thân thể của Dương Bách Xuyên mất đà, trực tiếp hôn một ngụm bên ngoài miệng của Ninh Kha.  
“Ầm đoàng ~”  
Lúc này Ninh Kha chỉ cảm thấy đầu có trống rỗng, trong lòng chỉ còn một câu: “Mình không còn nụ hôn đầu tiên, tên chết tiệt này hôn lên ngoài miệng của mình?”  
Ninh Kha có thói ở sạch từ nhỏ, không nghĩ đến nụ hôn đầu tiên của cô ta sẽ mất bằng cách này?  
Cũng không nghĩ đến sẽ bị một người đàn ông ghê tởm hôn.  
Cô ta cảm giác hôm nay chính là tận thế, bắt tội phạm thất bại còn bị tội phạm bắt cóc ngược lại, phản kích lại vồ hụt còn ăn một súng, gặp phải một con tin lại là tên bi3n thái.  
Trời đất sụp đổ, cả người Ninh Kha cứng đờ, vừa muốn động vừa không muốn động, nằm yên để mặc Dương Bách Xuyên dán lên ngoài miệng,  
Dương Bách Xuyên cũng không nghĩ đến sẽ biến thành như vậy, theo bản năng li3m môi một chút mới nâng miệng lên, nói: “Ha ha, chuyện này không thể trách tôi, đúng không? Chính cô tìm đường chết, không phải tôi muốn sàm sỡ cô.”  
“Buông ra ngay, nếu không chắc chắn tôi sẽ giết anh.” Phục hồi lại tinh thần, Ninh Kha lạnh lùng nhìn Dương Bách Xuyên, nói.  
“Cô cho rằng tôi là thằng ngu hả? Buông ra để cô đuổi giết tôi?” Dương Bách Xuyên nở nụ cười xấu xa, hai tay vẫn giữ chặt lấy tay của cô ta, ghé vào trên người cô ta nói.  
“Cô…… Tên khốn kiếp, bi3n thái ~” Ninh Kha có vẻ không biết mắng chửi người, lăn qua lộn lại cũng chỉ hai câu này.  
“Tôi khốn kiếp? Là tên khốn kiếp này cứu cô, cô đang vong ân phụ nghĩa.” Dương Bách Xuyên cãi lại.  
“... Nhưng, anh bắt nạt tôi ~” Lúc này Ninh Kha rưng rưng nước mắt, nói.  
“A ~ đây là hiểu lầm.” Nhìn thấy bộ dáng sắp khóc của Ninh Kha, Dương Bách Xuyên không biết phải làm gì, bởi anh sợ nhất là con gái khóc.  
Sau đó nói: “Đợi lát nữa tôi buông cô ra, nhưng cô không thể đuổi theo tôi, được không?”  
“Anh buông trước?” Ninh Kha nói.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.