Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 173:




Mà sau đó Dương Bách Xuyên cũng ra một đòn đã thành công cướp lấy súng trong tay người đàn ông đội mũ lưỡi trai, trở tay đánh gã ngất xỉu, ngay lập tức dùng súng cướp được trong tay trực tiếp đập về phía người đàn ông đeo kính râm ngồi ở ghế sau.  
Ngay trong nháy mắt này đột nhiên “bốp” một tiếng súng vang lên.  
Sau đó tên đeo kính râm cũng bị Dương Bách Xuyên cho một đòn súng lục đập vào đầu ngất đi.  
Anh cho rằng mình vừa dùng súng đập vào đầu người đàn ông đeo kính râm trước khi gã bóp cò.  
Ngay sau đó, chiếc xe cuối cùng cũng yên tĩnh và cả hai tên tội phạm đều ngất xỉu.  
Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng nhẹ nhàng thở ra, sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm, cuối cùng cũng đã chế phục được hai tên tội phạm kia, anh nhìn thoáng qua nữ cảnh sát hỏi: “Cô không sao chứ?”  
Ninh Kha hơi giật mình nhìn Dương Bách Xuyên với vẻ mặt trắng bệch nói: “Hình như tôi bị trúng đạn rồi ~”  
Dương Bách Xuyên nhìn lên người cô ta, quả nhiên là thấy được trên lồ ng ngực của nữ cảnh sát xuất hiện một mảng lớn máu tươi đỏ rực.  
Lần này anh hoảng sợ, vội vàng xuống kiểm tra cho cô ta.
Vừa rồi thật sự là từng có tiếng súng, nhưng đó là sau khi Dương Bách Xuyên tưởng đã đập được tên kia trước khi bóp cò, nên không có đả thương đến ai.  
Nhưng hiện tại, sau khi nhìn thấy máu đỏ thẫm ở ngực trái của nữ cảnh sát, anh có hơi hoảng hốt.  
Sao lại trùng hợp như vậy, cầm súng đập tội phạm mà có thể gây ra ngộ thương cho nữ cảnh sát?  
Má nó chứ? Đây có tính là tập kích cảnh sát hay không?  
Tội danh này có hơi lớn!  
Dù thế nào đi nữa thì cứu người trước rồi nói sau.  
Xuống xe mở cửa xe phía sau, nhìn vẻ mặt trắng bệch của nữ cảnh sát, anh hít sâu một hơi muốn xé quần áo của cô ta.  
Lúc này chỉ nghe thấy cô ta nói: “Đi trói hai tên tội phạm lại trước khi bọn họ bọn họ tỉnh lại.” Giọng nói của cô ta đã rất là khàn có lẽ là do chảy máu quá nhiều.  
“Đã đến lúc này rồi, cô còn nghĩ đến tội phạm sao để tôi xem miệng vết thương cho cô trước đã.” Dương Bách Xuyên cười khổ một tiếng, đưa tay muốn xé quần áo của cô ta.  
Thật ra trong lòng của Ninh Kha còn loạn hơn nhiều so với Dương Bách Xuyên, cô ta buồn bực rối tinh rối mù, vốn định cướp lấy súng trong tay tội phạm ai ngờ đúng lúc xe lại xóc nảy, ngược lại còn bị trúng đạn, cô ta biết vừa rồi là do bọn tội phạm bóp cò.  
Càng không nghĩ tới tài xế lái xe này, vừa rồi ở trước mắt cô ta còn cầu xin tội phạm tha thứ cho mình, trong nháy mắt nổi trận liều mạng với một tên tội phạm, ngay chốc lát đã chế ngự được hai tên tội phạm.  
Cô ta thấy rất rõ ràng, tài xế này tuyệt đối không phải là người bình thường, dựa vào bàn tay vừa rồi của anh, thực sự so với tay đánh chuyên nghiệp như cô ta còn lợi hại hơn, càng không nghĩ tới người này còn tùy tiện để mấy trăm ngàn tiền mặt ở trong xe.  
Theo thói quen của nghề nghiệp, Ninh Kha không nảy sinh bất cứ nghi ngờ nào đối với Dương Bách Xuyên.  
Nhưng giờ phút này khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên đưa tay muốn xé quần áo của cô ta, trong lòng càng thêm bất an, khóe mắt rơi xuống khẩu súng mà tên tội phạm làm rơi ở bên cạnh thuận tay nhặt lên, nói về phía Dương Bách Xuyên: “Anh muốn làm gì?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.