Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1716:




Thoát được ra ngoài đã khó khăn, nếu quay đầu còn muốn đi ra lần nữa, liệu có khả năng  
sao?  
Sáu tên hộ vệ sốt ruột, sứ mệnh của bọn họ là bảo vệ sự an toàn của tiểu thư, bọn họ tuyệt  
đối không dám để nàng đi mạo hiểm.  
Có điều, mệnh lệnh của tiểu thư không thể không tuân theo.  
Khó cả đôi đường, một nữ hộ vệ gọi là Tiểu Trúc lên tiếng: “Tiểu thư người ở lại, chúng  
ta đi ~”  
Tiểu Trúc hiểu rõ tính cách của tiểu thư nhà mình nhất, đừng nghĩ nàng chỉ là một nữ tử,  
nhưng nói một là một hai là hai, hơn nữa tiểu thư là người trọng tình cảm, nếu như nàng  
muốn cứu Dương Bách Xuyên thì nhất định sẽ cứu.  
Nhưng mà, Tiểu Trúc biết thân phận của tiểu thư nhà mình, nàng không thể phạm bất kỳ  
sai lầm nào, cho dù cả sáu hộ vệ chết hết, nàng cũng không thể để tiểu thư xảy ra việc bất  
trắc.  
“Chúng ta đi ~”  
Tiểu Trúc làm việc rất lưu loát, nàng vung tay lên dẫn đầu lao vào vòng vây chim Phong  
Lôi, xông thẳng tới chỗ Dương Bách Xuyên.  
Diệp Vô Tâm nhìn thấy đám Tiểu Trúc rời đi, nàng cầm trong tay roi Thiên Diệp, cũng  
bước theo sau. Nàng biết thực lực, nếu nàng không giúp một tay thì rất khó để cứu người.  
Nói ra, tuy là vòng vây của chim Phong Lôi rất lớn nhưng cũng không phải là không có  
ranh giới, nếu nhìn kỹ lại thì đám chim Phong Lôi này luôn vây trong phạm vi một trăm  
mét xung quanh Phong Lôi Yêu Vương biến dị, nếu vượt qua phạm vi một trăm mét này  
thì sẽ không bị truy đuổi.  
Lúc này, giữa không trung máu bay đầy trời, sau khi mấy trăm người chạy từ trong phi  
thuyền ra ngoài, tất cả đều bị chim Phong Lôi tấn công, thoát được không có bao nhiêu,  
những người tu vi yếu sớm đã ngã xuống.  
Mà đàn chim Phong Lôi cũng bị chém giết rơi như sủi cảo, nhưng vì số lượng nhiều nên  
bọn chúng vẫn chiếm ưu thế như cũ, cộng thêm có Yêu Vương biến bị, đơn giản mà nói  
bầy chim Phong Lôi lúc này chẳng khác gì con thiêu thân không sợ chết. Càng ngày  
càng điên cuồng, nhìn thấy người là sẽ công kích.  
…  
Giữa vòng vây của chim Phong Lôi, Dương Bách Xuyên và lão Tần giết tới đỏ cả mắt,  
một già một trẻ có muốn đi cũng không đi nổi, chỉ có thể liều mạng chém giết. Mới đầu  
còn có thể ứng phó, về sau gặp phải mấy con chim Phong Lôi có thể so với Kim Đan đại  
viên mãn, bọn họ đã phải ra sức vật lộn.  
Nếu không phải trên người mặc giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn, Dương Bách Xuyên tin  
chắc, hắn sớm đã bị đám chim Phong Lôi này đánh bay rồi.  
Cũng may chân khí trong cơ thể hắn đủ để ứng phó với chim Phong Lôi thực lực tương  
đương Kim Đan đại viên mãn, mặc dù chịu thiệt nhưng cũng không tới mức bị thương  
nặng.  
Nhưng hắn biết nếu còn kéo dài như vậy, đánh thua cũng chỉ là chuyện sớm muộn.  
Trong lòng sốt ruột, hắn vung kiếm Đồ Long trong tay, tay phải phát huy sức mạnh to  
lớn, sau khi phóng ra ngoài, chỉ cần là chim Phong Lôi cấp bậc Kim Đan đại viên mãn  
thì đều có thể bị hắn chém giết hoặc là bị thương nặng.  
Sau một hồi liều mạng chém giết, Dương Bách Xuyên đã có thêm nhận thức về thực lực  
tu vi của mình, giờ phút này, hắn có thể đối mặt với Kim Đan đại viên mãn mà không  
bại.  
“Chiêm chiếp ~~”  
Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng kêu thảm thiết, vẻ mặt của Dương Bách Xuyên và  
lão Tần bỗng thay đổi, tiếng kêu có thể so với chim Phong Lôi đại viên mãn.  
Vốn dĩ bên cạnh bọn họ đã có hai con chim Phong Lôi đại viên mãn, bây giờ lại có thêm  
hai con nữa, lần này rất khó ứng phó.  
“Tên khốn Dương Bách Xuyên, mau áp sát lại đây ~”  
Cuối cùng, Diệp Vô Tâm cũng dẫn theo sáu hộ vệ giết xông vào, sau khi khoảng cách  
giữa bọn họ chỉ còn sáu mét, nàng hô to về phía Dương Bách Xuyên.  
Roi Thiên Diệp trong tay như có ánh sáng màu xanh lá cây rực rỡ vung lên trong không

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.