Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 170:




Khóe miệng Dương Bách Xuyên giật giật, nặn ra một nụ cười nói: “Đại ca tôi không hút thuốc nên không mang theo bật lửa.”   
Nói xong lại tiếp tục cúi đầu xuống.  
Nhưng người đàn ông lại trầm giọng nói: “Thật là thiếu đòn, sao lại vô tích sự như vậy, trở về ngồi xuống đi.”  
Trong nháy mắt lông tơ trên người Dương Bách Xuyên dựng đứng hết lên, cơ thể cứng đờ, lùi về ngồi ở vị trí ban đầu, bởi vì anh phát hiện trong tay người đàn ông đeo kính râm kia xuất hiện một khẩu súng đang nhắm vào mình.  
Đồng thời trong lòng anh cũng đang khó chịu rất muốn liều mạng một phen, nhưng cuối cùng cũng không dám cử động, tuy anh là người tu chân, hơn nữa sau khi tu vi đã đột phá đến lên Luyện Khí Kỳ tầng hai thì thực lực cũng tăng lên đáng kể, nhưng anh không chắc chắn có thể tránh thoát hoặc là chống đạn được không, bởi vì anh cũng chưa từng thử qua.  
Đây là lần đầu tiên trong đời anh bị người khác dùng súng chĩa vào đầu, loại cảm giác này làm cho trong lòng Dương Bách Xuyên rất khó chịu.  
Nhưng rất kỳ lạ, tuy trong lòng anh rất kinh ngạc nhưng lại không cảm thấy sợ hãi chút nào.  
Người đàn ông cầm súng gào lên với Dương Bách Xuyên, trong nháy mắt đã đưa miệng súng nhắm ngay vào một người phụ nữ, hừ lạnh mở miệng nói: “Đám cảnh sát chết tiệt, tôi khuyên mấy người là đừng nhúc nhích, mấy người cho rằng lúc mấy người tiến vào chúng tôi không phát hiện ra sao?”  
Đúng lúc này, bà chủ đã lấy lại tinh thần và miệng thét chói tai: “A~”  
Có lẽ là nhìn thấy súng trong tay người đàn ông đeo kính râm kia, bà ta thấy sợ hãi.  
“Câm miệng~” Người đàn ông đeo kính râm gầm một tiếng, bà chủ sợ tới mức lập tức im lặng.  
Lúc này chỉ nghe thấy tiếng của nữ cảnh sát nói: “Các người buông tha chống cự đi, trốn không thoát đâu, nơi này đã bị chúng tôi bao vây.”  
Lúc này, người đàn ông vẫn ngồi không nhúc nhích đã đội mũ lưỡi trai đứng dậy đi tới, cười ha ha: “Các người thật sự là âm hồn bất tán, chúng tôi đều không dám tiến vào thành phố, sau đó chui vào khe núi mà vẫn bị mấy người tìm được, nhưng muốn bắt chúng tôi cũng không phải dễ dàng như vậy.”  
Trong lúc nói chuyện, người này chậm rãi đứng dậy đi tới, nhưng trong tay gã cầm một thứ gì đó, mắt mới nhìn thoáng qua cũng làm cho sắc mặt của Dương Bách Xuyên và nữ cảnh sát hoàn toàn thay đổi.  
Bởi vì trong tay người đàn ông này lại cầm bom mà số lượng còn không ít.  
“Còn người nào nữa thì đi ra đi, muốn chặn đường lui của chúng tôi, dựa vào mấy người còn chưa đủ đâu, với cả chúng tôi cũng không có ý định rút lui từ phía sau.” Người đàn ông đầu đội mũ lưỡi trai híp mắt nhìn về phía sau nhà bếp của nhà hàng hô lên.  
Không có một động tĩnh nào ở đó.  
“Nếu như còn chưa ra ông đây sẽ bắn chết nữ cảnh sát~” Người đàn ông cầm súng uy hiếp nói.  
“Đừng nổ súng ~” Người đàn ông và cô gái đi vào trước đó và nói là người đàn ông đi toilet cũng là cảnh sát, đi vệ sinh là giả, mục đích là để quan sát địa hình, nơi này cũng có lối đi vào ở đằng sau.  
“Mau giao đồ ra.” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nói.  
Thanh niên hoặc có thể nói là cảnh sát cũng rất cố kỵ quả bom ở trong tay đối phương, chậm rãi để súng đặt trên mặt đất.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.