Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 164:




Sau đó, anh ta trơ mắt nhìn Dương Bách Xuyên nghênh ngang bỏ đi. Đúng vậy, Mã Tiểu Lục cảm thấy Dương Bách Xuyên thật sự không coi nhà họ Mã bọn họ ra gì.  
Ba người Dương Bách Xuyên, Lâm Hoan và Lưu Tích Kỳ ra ngoài câu lạc bộ Lam Nguyệt, sau đó lái xe rời đi.  
Trên xe, Lâm Hoan áy náy nói: "Ngày mai tôi sẽ đi tìm ông già nhà tôi."  
Dương Bách Xuyên biết cô đang nói đến chuyện phê duyệt sản phẩm. Hôm nay anh đánh người nhà họ Mã, đối phương sẽ càng chặn đứng chuyện này, anh sẽ không ngây thơ cho rằng đánh Mã Tiểu Lục xong là mọi chuyện kết thúc, mà ngược lại nhà họ Mã có thể đánh trả bất cứ lúc nào.  
Dương Bách Xuyên nghĩ đi nghĩ lại chuyện này, cuối cùng lên tiếng: "Cậu đừng nhúng tay vào chuyện này nữa, tôi đã có cách giải quyết. Nhà họ Mã là thế gia cổ võ, nói là bối cảnh ngang trời cũng không ngoa chút nào, có lẽ cậu đi tìm ông cụ nhà cậu cũng chưa chắc có tác dụng."  
Nói xong, anh nhìn Lưu Tích Kỳ cười gượng: "Xem ra vẫn phải tìm nhà họ Vương rồi."  
Lưu Tích Kỳ gật đầu: "Lần trước cậu muốn nói chuyện này cho Lý Gia, tôi tưởng là chuyện nhỏ nên cản cậu, bây giờ lại quay về điểm xuất phát. Nhưng mà này, cổ võ mà cậu nhắc tới là chuyện gì thế? Hôm nay mấy người đánh nhau hệt như phim võ hiệp!"  
"Hì hì, cậu nói đúng rồi đó, thế giới này thật sự có loại người giống trong phim võ hiệp, hôm nay tôi cũng mới biết, có điều không lố như trong phim mà thôi..."  
Sau đó Dương Bách Xuyên vừa lái xe vừa giảng giải cho hai người chuyện về cổ võ giả mà anh biết được từ Triệu Nam.  
Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong, Lưu Tích Kỳ ngạc nhiên hỏi: "Nói vậy thì cậu cũng là cổ võ giả sao?"  
Dương Bách Xuyên thầm nói trong lòng: "Anh đây là người tu chân, huyết thống còn cao quý hơn cổ võ giả." Tuy nhiên, tạm thời anh không thể nói ra chuyện tu chân, chỉ đành hùa theo: "Coi như là thế đi, chẳng phải tôi đã từng kể với cậu là tôi bái một đạo sĩ làm sư phụ sao?"  
"Cậu từng kể à? Sao tôi không nhớ? Lúc nào nhỉ?" Lưu Tích Kỳ tỏ vẻ không nhớ ra.  
Tất nhiên là Dương Bách Xuyên đang bịa chuyện, anh ra vẻ đứng đắn nói: "Trong mấy năm cậu đi lính ấy, có điều sư phụ không cho tôi nói ra. Đan Trú Nhan và rượu Cố Nguyên cũng là bài thuốc sư phụ dạy cho tôi."  
Lâm Hoan và Lưu Tích Kỳ đều lộ vẻ khó tin, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng Dương Bách Xuyên.  
Sau đó, ba người tìm một quán trà bàn bạc chuyện công ty, tất nhiên Lâm Hoan là cổ đông cũng bị Lưu Tích Kỳ lôi vào. Trên đường đi Lưu Tích Kỳ đã phát hiện giữa Lâm Hoan và Dương Bách Xuyên có gì đó là lạ, anh ta suy nghĩ một hồi liền hiểu ra.  
Lúc uống trà, Lưu Tích Kỳ vờ như lơ đãng hỏi: "Lâm Hoan này, giờ cô tốt nghiệp rồi, đang làm ở đâu?"  
"Gia đình bắt tôi vào cơ quan, nhưng tôi không muốn làm dạng công việc gò bó ấy, hôm qua còn tranh cãi một trận kia kìa. Xem như tạm thời tôi thất nghiệp. Sao nào, sếp Lưu muốn giới thiệu công việc cho tôi ư?" Thật ra Lâm Hoan chỉ nói đùa thôi.  
Nhưng không ngờ Lưu Tích Kỳ lại nghiêm túc nói: "Tôi nhớ là cô học ngành Tài chính đúng không?"  
"Đúng vậy!" Lâm Hoan gật đầu.  
"Vậy thì tốt quá! Cô thấy đấy, cô cũng là cổ đông của công ty, mà bây giờ vấn đề tài vụ của công ty đang rơi vào trạng thái tê liệt. Bộ phận này rất quan trọng, sản phẩm đưa ra thị trường thì nhất định phải thành lập Phòng Tài vụ, mà công ty vẫn chưa tìm được người thích hợp. Nếu tôi còn gánh thêm cả tài vụ nữa thì thật sự không thể phân thân.  
Nhóc Xuyên lại là ông chủ phủi tay mặc kệ, cô xem có thể đến giúp tôi được không? Cô làm tài vụ nhé?"  
Dứt lời Lưu Tích Kỳ lại nhìn sang Dương Bách Xuyên: "Cậu thấy sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.