Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 148:




Diệp Khai chỉ coi như Triệu Nam đang tức giận nên nói ra những lời này.  
Mà Triệu Nam cũng thật sự đang tức giận, bị Diệp Khai hỏi ngược lại một câu, ma xui quỷ khiến cô ấy đi đến bên cạnh Dương Bách Xuyên kéo cánh tay Dương Bách Xuyên và nói: “Anh ấy chính là người tôi thích, là bạn trai tôi, hài lòng chưa? Anh có thể đi ngay bây giờ không?”  
Hành động bất thình khiến cho Dương Bách Xuyên kinh ngạc, anh không nghĩ tới Triệu Nam lại thân mật kéo cánh tay mình lên, nói ra một câu bạn trai.  
Mặc dù anh biết Triệu Nam chỉ đang đối phó với Diệp Khai nên nói bừa, nhưng sau khi phản ứng lại, nội tâm của anh vẫn mừng thầm một chút, phối hợp với Triệu Nam diễn trò dứt khoát ôm eo cô ấy.  
Rõ ràng anh cảm thấy cả người Triệu Nam chấn động, nhưng không nói gì, điều này làm cho lá gan của Dương Bách Xuyên lớn hơn rất nhiều.  
Mà khuôn mặt Diệp Khai đã biến thành màu gan heo, trầm giọng nhìn Triệu Nam nói: “Nếu như em vì tức giận anh mà tùy tiện tìm một người như vậy, thế chính là đang hại anh ta, nếu như anh ta thật sự là người em thích thì lại càng hại anh ta~.”  
Triệu Nam nghe Diệp Khai nói vậy, thân thể cứng đờ, giờ phút này mới nhớ tới, Diệp Khai ở Yên Kinh có biệt hiệu là kẻ điên họ Diệp.  
Cái tên điên này không phải là gọi không, chuyện gì anh cũng dám làm, lời vừa rồi tuyệt đối không phải là nói đùa, trong lòng âm thầm hối hận, cô ấy lại làm liên lụy đến Dương Bách Xuyên rồi.  
Nhưng mà vào lúc này cô ấy đã cưỡi hổ thì khó mà dừng lại, cho dù bây giờ có muốn nói Dương Bách Xuyên không phải là bạn trai thì cô ấy tin rằng đêm nay Dương Bách Xuyên cũng sẽ bị Diệp Khai giế t chết, nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ có một con đường này thôi.  
Cô ấy nhìn Diệp Khai trầm giọng nói: “Diệp Khai, tôi nói cho anh biết, anh ấy chính là bạn trai tôi, nếu anh dám động vào anh ấy có thể thử xem.”  
“Ha ha ~” Diệp Khai đột nhiên cười lạnh, ngay lập tức quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau.  
...  
Cách đó không xa, có một chiếc Audi màu đen chạy tới.  
Rất nhanh dừng lại bên cạnh Diệp Khai, bước xuống là một người trung niên, vóc người không cao, chắc chỉ cao khoảng một mét sáu, sau khi đi tới bên người Diệp Khai, mặt không vẫn không có cảm xúc gọi: “Cậu cả~”  
Trong mắt Dương Bách Xuyên nhìn qua chỉ là một tên đầy tớ.  
Nhưng mà Dương Bách Xuyên lại không biết người trung niên năm này ước chừng ba mươi lăm sáu, thật sự là người hầu của nhà họ Diệp.  
Diệp Khai giống như là mãng xà độc nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên nói: “Cắt đứt chân anh ta~”  
“Vâng~”  
Cuộc đối thoại của hai người, ở trong mắt Dương Bách Xuyên thật sự là kiêu ngạo đến không giới hạn, vậy mà tùy ý nói một tiếng muốn cắt đứt chân của anh sao?  
Có bản lĩnh này không?  
Dương Bách Xuyên cười lạnh, lúc trước ngay từ đầu đã bị Diệp Khai này làm lơ, coi như không khí, mãi đến khi Triệu Nam nói anh là bạn trai của cô ấy, anh ta mới thèm để anh vào mắt, hơn nữa trong miệng còn gọi anh là một thứ gì đó!  
Điều này làm cho Dương Bách Xuyên rất tức giận.  
Bây giờ lại có một người giống như đầy tớ thuận miệng muốn cắt đứt chân anh?  
Anh đã gặp qua nhiều người kiêu ngạo nhưng chưa từng thấy ai kiêu ngạo như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.