Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1420:




Nếu nói ba người Lăng Hư Tử không kinh ngạc thì đó là nói dối. Bọn họ đều nhìn thấy nỗi lo lắng trong mắt nhau, nhưng nghĩ lại thì nhà mình cũng có yêu nghiệt như Dương Bách Xuyên nên yên tâm hơn một chút.  
Miêu Mậu Thiên gieo gió gặt bão, vả lại cả ba người đứng đầu đều có ý định tiêu diệt Miêu Mậu Thiên, cho nên bọn họ không có ý kiến gì về việc Dương Bách Xuyên giết Miêu Mậu Thiên.  
Lăng Hư Tử hắng giọng nói: "Hôm nay Miêu Mậu Thiên và Dương Bách Xuyên đạo hữu đã đánh cược với nhau, ông ta chết chưa hết tội, mọi người đều chứng kiến. Lão đạo đề nghị sau này để Dương Bách Xuyên đảm nhận danh hiệu thánh thủ giới võ cổ. Ở bí địa mọi người thu hoạch hoặc là có thiên tài địa bảo về mảng linh dược thì hãy lấy Vân Môn làm đầu."  
"Đạo trưởng Lăng Hư nói có lý!"  
"Được, sau này các loại linh dược nên ưu tiên cho Vân Môn."  
"Đề nghị này rất hay..."  
Ý kiến của Lăng Hư Tử nhận được sự hưởng ứng của tất cả mọi người ở đây.  
Không ai ngốc cả, thực lực mà Dương Bách Xuyên thể hiện ra cũng đủ để nhận được sự tôn trọng của mọi người.  
Ai nấy đều bắt đầu toan tính phải tạo quan hệ tốt với Dương Bách Xuyên.  
Không thấy Lăng Hư Tử nói rõ rồi sao, sau này Dương Bách Xuyên chính là thánh thủ giới võ cổ thay thế Miêu Mậu Thiên đấy.  
Mọi người đều thấy Dương Bách Xuyên có thể chữa khỏi kinh mạch cho Thân Đồ Thạch, chứng tỏ Y đạo của anh còn cao siêu hơn Miêu Mậu Thiên, đây là chuyện tốt với giới võ cổ.  
Dương Bách Xuyên không hiểu những lời Lăng Hư Tử nói cho lắm. Thiên Tuyệt ở bên cạnh mỉm cười giải thích: "Sư tổ, trước kia Miêu Mậu Thiên là thánh thủ giới võ cổ, nếu tài nguyên mà các tông môn lấy được là linh dược hoặc là thiên tài địa bảo có liên quan đến Y đạo cứu người, thì đều để cho Miêu Mậu Thiên lựa chọn và phân phối trước.  
Vì vậy, ý của Lăng Hư Tử là để cho ngài làm thánh thủ giới võ cổ, như vậy ngài cũng được hưởng đãi ngộ này. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là khi mọi người bị thương hoặc mắc bệnh khó nói, thánh thủ phải cố gắng chữa trị trong khả năng của mình."  
Dương Bách Xuyên nghe xong lập tức vui vẻ. Còn có chuyện tốt như vậy sao? Ok luôn!  
Anh lập tức bày tỏ thái độ trước mặt tất cả mọi người: nếu võ cổ giả mắc bệnh, chỉ cần anh có thể chữa trị thì tuyệt đối không từ chối.  
Lời hứa hẹn này nhận được thiện cảm từ mọi người.  
Ở đây chỉ có mấy người Mộc Đạo Nhiên mặt đen như đít nồi, ỉu xìu trốn khỏi đám đông.
Dương Bách Xuyên giết Miêu Mậu Thiên, đồng thời thay thế Miêu Mậu Thiên trở thành thánh thủ Y đạo giới võ cổ, lại thêm ba con nhà Thân Đồ quy phục anh, đúng là thu hoạch lớn.  
Trên hết là thực lực của anh đã được mọi người công nhận, sức chấn nhiếp mang lại hiệu quả rõ rệt.  
Làm cho bốn tông môn lớn điển hình là Thanh Thành do Mộc Đạo Nhiên cầm đầu không dám làm loạn nữa, ủ rũ bỏ đi.  
Sau khi trận chiến kết thúc, mọi người giải tán, nhưng vẫn có vài người ở lại.  
Lăng Hư Tử và Chiêm Khánh Nhân phái Côn Luân, Diệu  m sư thái và Mai Thi Dĩnh phái Nga Mi, thầy trò lão hòa thượng Vô Ưu phái Thiếu Lâm.  
Dương Bách Xuyên thấy mấy người này chưa đi, biết là bọn họ ở lại nhất định có việc, anh bèn bước tới nói: "Mời các vị vào lều nói chuyện."  
Ba người Lăng Hư Tử cười ha hả đáp: "Đi nào, chúng ta tới lều của Dương đạo hữu xin một tách trà uống."  
"Đúng lúc lão tăng khát nước." Lão hòa thượng Vô Ưu phụ họa.  
Diệu  m sư thái khẽ mỉm cười đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.