Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 137:




Đồng thời lúc này diễn ra một cảnh tượng khiến hắn ta run rẩy cả người.  
Chỉ thấy cậu cả và Dương Bách Xuyên mỉm cười với nhau, sau đó cậu cả nói: "Thật không ngờ lại là cậu."  
Dương Bách Xuyên cũng cười: "Tôi cũng không ngờ Dương đứng đầu cậu là xã hội đen, ha ha!"  
"Dừng, đừng nói khó nghe như thế, hồi trẻ ông già nhà tôi dựng nghiệp bằng nghề này ấy mà. Sao nào, chịu ấm ức hả?"  
"Sao có thể chứ!"  
"Vậy thì tốt. Để tôi xử lý vụ này được chứ?"  
"Được."  
...  
Hoa Đầu nhìn cậu cả và Dương Bách Xuyên trò chuyện vui vẻ mà cõi lòng tan nát. Hắn ta không thể nào ngờ được Dương Bách Xuyên lại quen cậu cả. Mẹ kiếp, nếu biết trước các người quen nhau thì dù có cho hai trăm vạn tôi cũng chẳng xen vào chuyện này. Giờ thì hay rồi, bị cậu cả ghim, Hoa Đầu nghĩ mà sợ.  
Dương Bách Xuyên cũng rất bất ngờ, không ngờ viện binh mà Hoa Đầu gọi tới lại là Dương Lâm - Dương đứng đầu.  
Trước kia anh từng nghe đồn nhà Dương Lâm là xã hội đen, cuối cùng thì bây giờ cũng được chứng thực.  
Lúc này Cà Lăm đã rót hết một chai rượu lên đầu Tống Nguyên Thành, lùi sang bên cạnh Dương Bách Xuyên.  
Hiện giờ người sốc nhất là anh em nhà họ Tống. Bọn họ thường xuyên qua lại với dân giang hồ, cũng từng gặp Dương Lâm, con trai của Dương Thái Sơn trong thế giới ngầm Cố Đô, chỉ có điều không quen thân mà thôi.  
Không ngờ Dương Lâm lại rất thân với Dương Bách Xuyên. Toang rồi! Tống Nguyên Thành thầm than trong lòng.  
Đúng lúc này ngoài cửa lại xôn xao, mọi người nghe thấy có cảnh sát tới.  
m thanh này nhóm lên hi vọng trong lòng Tống Nguyên Thành. Ông ta ta nghĩ tới cuộc điện thoại lúc trước Từ Kiện bảo mình gọi, đó là số điện thoại của đội trưởng Lưu thuộc Công an Cố Đô.  
"Ai báo cảnh sát?"  
Quả nhiên một lát sau có mấy cảnh sát đi đến. Từ Kiện trông thấy tên cảnh sát dẫn đầu thì lập tức gào to: "Đội trưởng Lưu, là tôi báo án."  
Dương Bách Xuyên nhìn dáng vẻ phấn chấn của lão già Từ Kiện này, nào còn không rõ chứ! Đội trưởng Lưu này quen Từ Kiện chứ gì!   
Ở Trung Quốc luôn duy trì quan hệ ân tình, rõ ràng đây là cảnh sát do lão già Từ Kiện tìm đến.  
Nhưng Dương Bách Xuyên không lo lắng chút nào. Anh liếc nhìn Lương Tử phía sau. Lương Tử đứng trong đám đông nhìn mấy tên cảnh sát với vẻ mặt giễu cợt, chuẩn bị nhìn xem đám cảnh sát sẽ xử lý chuyện này thế nào. Thật ra anh ta cũng đã tìm người nhưng người chưa đến mà thôi.  
Mấy cảnh sát đều nghiêm nghị, đội trưởng Lưu bắt đầu hỏi cung, sau đó giận dữ ra lệnh: "Bắt hết mấy người này đưa về lập biên bản."  
Hắn vừa nói vừa chỉ vào nhóm Cà Lăm và Dương Bách Xuyên, cả anh em nhà họ Tống và Từ Kiện nữa. Thoạt nhìn có vẻ rất công bằng, không ai nhìn ra quan hệ giữa Từ Kiện và đội trưởng Lưu không tầm thường.  
Tuy nhiên, có một số chuyện thường có ngoại lệ.  
Đột nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói uy nghiêm: "Đội trưởng Lưu cần gì phải phiền phức như vậy, lập biên bản tại chỗ đi, chuyện nhỏ mà thôi."  
"Cục trưởng Ngưu!"  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.